Bài của một đồng tu Pháp luân Đại Pháp tại Quí Châu

[Minh Huệ] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp luân Công năm 1993. Tôi may mắn được nghe đích thân Sư phụ dạy Pháp trong bốn khóa học khác nhau, và tôi cũng được nghe Sư phụ dạy Pháp cho các phụ đạo một lần tại Trung tâm Tình nguyện Phụ đạo. Tôi được gặp Sư phụ năm lần tất cả, tôi kính cẩn lắng nghe Sư phụ dạy Pháp, và tôi kinh nghiệm được tấm lòng đại từ bi của Sư phụ. Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu những kỷ niệm sâu xa nhất của tôi, những điều mầu nhiệm mà chính tôi chứng kiến, và sự thiêng liêng và tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp.

1. Tôi được gặp chính Sư phụ và tràn ngập trong Phật quang năm lần

Tháng năm 1993, một thầy giáo tiểu học của tôi hướng dẫn tôi đến khóa học đầu tiên của Sư phụ tại Quí Châu. Đó là ngày thứ ba của khóa học mà tôi may mắn đắc được Pháp.

Lần đầu tiên được nhìn thấy Sư phụ, tôi cảm thấy như tôi đã biết ông từ rất lâu, nhưng tôi không nhớ khi nào trước đây tôi đã nhìn thấy ông. Tôi bình an ngồi xuống hàng ghế cuối lớp. Câu đầu tiên tôi nghe được là: “Có người đã tu luyện nhiều môn khí công trước đây cũng đến lớp học này của tôi. Nếu chư vị thật lòng muốn tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ chỉnh đốn lại tất cả những điều ấy, tôi sẽ thanh hóa cơ thể cho chư vị, chỉnh lại cơ thể của chư vị, giữ lại những phần tốt và bỏ đi những phần xấu, bão đãm chư vị có thể tu luyện về sau này…” (Dịch tạm từ băng thâu âm)

Thật là mầu nhiệm! Vì sao ông biết được rằng, vì vấn đề sức khỏe, tôi đã tập luyện nhiều môn khí công trước đây? Hình như tôi đã gặp được vị thầy chân chính rồi. Tôi thật hoàn toàn vừa ý với những Pháp lý của Sư phụ. Mỗi lời nói của Sư phụ làm cãm động tâm tôi. Tôi càng lắng nghe, tôi càng muốn nghe và thích nghe.

Sư phụ tổ chức ba khóa dạy tại Quí Châu. Tôi tham gia tất cả ba và cũng mang theo nhiều thân nhân và bạn sở.

Khi Sư phụ cho khóa học cuối cùng tại Quảng Châu tháng mười hai năm 1994, tôi cũng có mặt nơi đó. Ngày 23 tháng chín 1997, Sư phụ dạy Pháp cho các phụ đạo của trung tâm phụ đạo Quí châu tại Quí Dương. Tôi may mắn được gặp lại Sư phụ và lắng nghe lời ông dạy Pháp, như vậy tôi được gặp Sư phụ tất cả là năm lần.

Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân, “Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền Công giảng Pháp, tôi nói thật rằng… sau này chư vị sẽ hiễu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.

Thật đúng biết bao! Mỗi lần tôi nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được.

2. Sư phụ tiêu trừ can nhiễu của tà ác

Tôi còn nhớ có đũ thứ can nhiễu trong kỳ khóa học thứ ba. Hoặc là điện tự nhiên tắt trong lúc Sư phụ đang giảng thuyết hoặc nơi Pháp giảng phải bị thay đỗi. Nhất là trong ngày giảng thứ nhất và thứ hai, trong khi Sư phụ đang nói thì thình lình điện bị tắt. Tìm không ra lý do từ nơi cung cấp điện hoặc là hệ thống điện. Tôi nhìn thấy Sư phụ chụp lấy và sau đó huơ bàn tay của ông, và bóng đèn lại cháy lại. Sau đó Sư phụ tiếp tục dạy Pháp. Sau đó đèn lại tắt, và Sư phụ lại phủi nó đi. Điều này xãy ra nhiều lần. Có lúc hình như Sư phụ chỉ nghĩ im lặng một vài giây và vấn đề được giải quyết.

Chúng tôi được biết qua bài giảng rằng có nhiều Đạo sỹ tại Quí Châu. Họ tu luyện trong núi sâu và đóng cữa động của họ bằng huyền năng công, nhưng họ phải vượt qua rất nhiều đau khổ trên con đường tu luyện của họ. Họ không đắc được chánh pháp để tu luyện và, cả sau một thời gian lâu dài họ vẫn không tiến bộ nhiều. Có nhiều người tu tốt trong số họ, và họ cũng đến để nghe Pháp lần này. Nhưng cũng có những phần tử xấu. Sư phụ không thích đấu tranh với ngừơi khác, vì vậy ông chỉ giảng Pháp. Không ai có thể can nhiễu.

Sư phụ còn cho hai khóa giảng vào tháng năm và tháng sáu. Khóa giảng thứ nhất tổ chức tại Văn phòng Địa lý Tĩnh (Provincial Geology Bureau), khóa thứ nhì tổ chức tại phòng hội của Đại học y khoa Quí dương. Khóa thứ ba được tổ chức vào tháng tám, và nhiều đồng tu đến tham dự. Nó được tổ chức tại Phòng hội Chánh phủ tĩnh. Nhưng sau ngày học thứ nhất, chúng tôi không được phép trở lại nơi đó ngày thứ nhì. Chúng tôi mau mắn tìm thấy một Trung tâm họat động trẻ, và điều này không ảnh hưởng đến sự giảng pháp của Sư phụ. Sau này chúng tôi mới biết đó là con rắn trong hình người từ động Huaxi đã tạo ra rắc rối. Tại cuộc Triển lãm Sức khỏe Đông phương 1993 tại Bắc kinh, nó lại gây rối, dù nó đã nói trước với người giám đốc tình nguyện tại Trung tâm hướng dẫn Quí châu rằng nó sẽ không gây rắc rối nữa. Sư phụ đã nhiều lần từ bi cho nó nhiều cơ hội để tự sữa mình, nhưng nó không thay đỗi được bản chất tà ác của nó và cuối cùng đã bị tiêu hủy.

3. Sự mầu nhiệm trong bức hình

Sau khóa học lần thứ nhất chấm dứt, chúng tôi được may mắn chụp hình với Sư phụ trước tượng voi tại công viên Quí Dương Qianling là nơi chúng tôi thường tập công chung.

Vào cuối khóa học thứ nhì, Sư phụ vỗ vào hai vai tôi và nhẹ nhàng nói với tôi, “ Hãy giữ vững Tâm Tánh. Tu luyện tốt.

Một người nam đồng tu nhìn thấy điều này và nói với tôi, “Anh thật rất may mắn ! Sư phụ ban cho anh những điều quí báu!”

Tôi đi về nhà, nhưng tôi không thể an trí được. Tôi nghĩ, “Sư phụ không bao lâu sẽ rời Quí Dương. Tôi phải đi đưa tiễn ông.”

Trời mưa. Trong khi tôi chạy nhanh đến ga xe lữa, tôi thình lình cảm thấy có cái gì rất giống như Sư phụ đã diễn tả trong ‘Quán đỉnh’: “một giòng điện ấm áp thình lình tỏa xuống từ đỉnh đầu trên khắp thân thể.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy vô cùng thỏa mái, và cãm giác này kéo dài rất lâu. Từ đó, cái lạnh như nước đá trên tay chân tôi, và tất cả mọi bệnh hoạn khác đều biến mất.

Sư phụ bước vào trong toa xe lữa, và xe lữa chậm chạp khởi hành. Nhiều đồng tu nhìn theo.

Sư phụ từ nơi sân ga. Sư phụ đứng bên cạnh cữa và vẫy tay chúng tôi. Một bức hình được chụp để kỷ niệm. Trong bức hình, từ nơi bàn tay vẫy của Sư phụ đến trên đỉnh đầu của chúng tôi là toàn một màu trắng trong. Chúng tôi đều toàn bao trùm trong một màu trắng trong. Cơ thể và gương mặt của chúng tôi không nhìn thấy được rõ, vì chúng toàn màu trắng. Mỗi lần tôi nhìn bức hình này, chúng tôi đều cãm được sự từ bi vô biên của Sư phụ và cảm thấy càng thêm hạnh phúc và thiện lành.

4. Cho điềm báo cho người có duyên

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi tập luyện đũ thứ Khí công vì vấn đề sức khỏe. Tôi cũng có được một thầy khí công địa phương và nhiều anh chị em trị cho tôi. Sau khi tôi tập luyện Pháp Luân Công, tôi tự nói với mình, ‘Chỉ có Sư phụ của Đại Pháp mới là vị Thầy thật của tôi. Chỉ có ông mới có thể cứu tôi.’ Vì vậy tôi nói với các anh chị em đó của tôi, ‘Pháp Luân Đại Pháp thật sự tu luyện thân và tâm. Sư phụ Lý đến để cứu độ chúng sanh.’ Kể từ đó, tôi ngưng không tập những môn khí công khác và chỉ chuyên tập luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng hy vọng họ cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công, kể cả vị gọi là ‘thầy’ của tôi trước kia. Tôi mua một cái gối và một bộ trọn giáo lý Pháp Luân Công cho ông ta. Ông ta nhận cái gối nhưng trã lại những tài liệu Đại Pháp cho tôi. Một trong các bà chị của tôi nói với tôi rằng bà biết Pháp Luân Công là tốt và bà muốn tu tập, nhưng trong một thời gian dài bà không dứt khoát được quyết định.

Một ngày nọ vào khoảng giữa trưa, gần cuối ngày học thứ nhì, tôi đi đến nhà bà ta. Bà ta phấn khởi nói với tôi là bà ngồi định tại nhà buỗi sáng như thế nào (môn khí công mà bà ta tập cũng có ngồi định) và bà nhìn thấy từ con mắt thứ ba một cột khí lực rất mạnh và đẹp xoay tròn từ nơi Đại học Y khoa, nơi khóa giảng đang tiến hành, về nơi hướng nhà bà ta. Nhà bà ta ở vào hướng Tây Nam của thành phố và Đại học Y khoa tọa lạc tại hướng Bắc, vậy nó phải vượt gần hết thành phố mới đến nơi đó. Sau đó nó ngưng ngay trước mặt bà ta. Nó rất sáng và làm cho bà ta cảm thấy rất thỏa mái. Càng ngạc nhiên hơn nữa, sau khi bà ta ngồi định xong, bà khám phá ra rằng một bức tranh cảnh rất đẹp xuất hiện trên lòng bàn tay mặt của bà. Nó giống như được vẽ bằng một bút màu tím, nhưng bà không thể xóa đi hoặc rữa tay đi. Tôi rất hứng khởi khi tôi nhìn thấy nó và nói với bà ta, ‘Đó là một dấu hiệu từ Sư phụ của Đại Pháp, nói với bà đừng để mất cơ hội quí báu này.’ Sau đó tôi mang bà ta đến lớp học tại Đại học Y khoa, và bà ta rốt cùng được lắng nghe được bài giảng cuối của Sư phụ tại khóa thứ hai.

Sau khóa học, tôi mang bà ta đến trước Sư phụ và nói với Sư phụ điều gì xãy ra cho bà ta. Sư phụ nhìn một cái vào bức tranh trong bàn tay của bà và vui vẽ nói với bà ta đi tham dự khóa học thứ ba vào tháng tám. Nhưng buồn thay, vì bà không bỏ được môn tập luyện trước kia của bà, và những cái gọi là huyền năng công cũng không buông bỏ được những chấp trước con người của bà, bà không làm được. Thật là đáng tiếc!

5. Cơ thể tôi được dọn sạch và thanh hóa

Sư phụ dạy, “Đối với người tu Đại Pháp chân chính, tôi sẽ làm sạch cơ thể và thanh hóa cơ thể cho chư vị. Các bệnh hoạn mà chư vị biết, các bệnh hoạn mà chư vị không biết, và các bệnh hoạn mà sẽ xãy ra trong tương lai, tất cả sẽ được làm sạch cho chư vị…” (dịch tạm từ băng thâu âm)

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi có nhiều vấn đề về sức khỏe, kể cả những di chứng của chứng giựt gân, bệnh đau lưng, cãm mạo, ho lao, sưng sụn xương sườn, nhức xương, bệnh thận, v.v. Cơ thể của tôi thường bị sưng, tay và chân tôi lạnh như nước đá, và tôi thường bị cãm lạnh. Trong một thời gian lâu tôi không thể sống mà không có thuốc uống và chích. Tôi ốm nhom, da dẻ đen đúa, và tôi xem già hơn tuổi thật rất nhiều.

Ít hơn một tháng sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tất cả bệnh của tôi đều biến mất mà không cần thuốc men. Gương mặt tôi phát triển một màu khỏe mạnh, và tôi cảm thấy tràn đầy sức lực. Từ đấy tôi không còn cần uống thuốc hoặc chích thuốc, và tôi xem trẻ hơn trước nhiều. Bạn sở tôi và gia đình tôi tất cả đều mừng cho tôi.

Một buổi chiều sau khi lớp học thứ nhì chấm dứt, tôi đang lau sàn nhà tại nhà. Tôi thình lình cảm thấy một cơn đau nơi bao tử như bị một con dao đâm. Nó đau đến nỗi tôi nằm lăn trên chiếc ghế bành. Sau một lúc, áo quần tôi đều đẩm ướt mồ hôi. Chồng và con tôi đều lo và sắp mang tôi đến nhà thường. Tôi nói với họ đó không phải là bệnh, đó là Sư phụ đang thanh hóa cơ thể cho tôi và lấy đi cái căn gốc của những bệnh của tôi. Tôi không muốn đi nhà thương. Cơn đau không chịu nỗi. Tôi la lên, “Sư phụ, xin cho con sức lực.” Tôi vừa nói như vậy, cơn đau thình lình ngưng ngay. Mọi chuyện đều bình thường, giống như không có gì xãy ra. Tôi lại cầm lên cái đồ lau nhà và bắt đầu lau nhà.

Chồng và con tôi không ngừng nói, “Quả ư là mầu nhiệm. Cơn đau kinh khủng như vậy vừa rồi. Vừa kêu lên vị Thầy, cơn đau ngưng ngay. Ai mà có thể tin được điều này? Nếu không thấy tận mắt thì chúng tôi cũng không thể tin được.”

Một lần tại sở làm, tôi thình lình bị đi tước và phải đi nhà cầu liên miên. Các bạn sở muốn đưa thuốc cho tôi uống. Tôi nói tôi sẽ không sao sau khi những thứ đồ xấu được bỏ đi. Lúc trưa tôi không có ăn đồ gì. Tôi đi nhà cầu nhiều chục lần ngày hôm đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy đầy sức lực và làm việc như thường sau khi dùng nhà cầu. Các bạn sở tôi nói, “Thật là lạ. Chị đi cầu liên hồi như vậy và không ăn gì cả. Theo lệ thường phải bị mất nước, nhưng xem chị rất khỏe và tràn đầy sức lực. Pháp Luân Công thật là huyền bí.” Vì vụ đó mà tất cả đều theo tập công với tôi nhưng họ ngưng sau ngày 20 tháng bảy 1999, vì sợ bị khủng bố.

Sau khi tôi trở thành đồng tu, tôi kinh qua nhiều sự mầu nhiệm. Tôi bị hai lần tai nạn xe hơi, xe hơi bị lật, và hai lần té xuống cầu thang, nhưng tôi không bị thương gì cả. Tất cả là do hồng ân và đại đức của Sư phụ, chịu đựng nhiều khó nạn lớn cho tôi. Sư phụ ban cho tôi nhiều mạng sống. Cám ơn Sư phụ.

Tất cả những người tu luyện chân chính đều có thể cảm thấy Sư phụ bên cạnh họ, che chở cho họ mọi nơi mọi lúc.

6. Duyên tiền định

Ngày 23 tháng chín 1997 là ngày mà tôi không bao giờ có thể quên. Sau khi chúng tôi tập công nơi tập công chung buỗi sáng, một phụ đạo nói với tôi rằng một buỗi họp các phụ đạo sẽ được tổ chức vào lúc 2 giờ chiều tại khách sạn Bajiaoyan và khuyên tôi nên đến đó đúng giờ. Sau đó chị ta gọi điện thọai cho tôi, kêu tôi đi đến đó sớm hơn một chút để chùi rữa và chuẩn bị phòng họp. Chị cũng nói rằng chị rất nóng lòng suốt đêm qua không ngũ được, cũng không ăn uống được gì. Tôi nghĩ, “Cái gì làm cho chị ta nóng lòng như vậy đến không ăn không ngũ như thế ? Có thể nào là Sư phụ đến không?”

Tôi đến nơi họp khá sớm. Khi mọi sự đều sẳn sàng, tôi đi ra ngoài trước khách sạn để đón các đồng tu đến. Đến nơi cữa hông phòng họp, tôi nhìn thấy Sư phụ đến, bên cạnh là người giám đốc tình nguyện của trung tâm phụ đạo. Họ đang đi từ ngoài sân vào và chỉ cách tôi một vài thước tây. Sư phụ cũng nhìn thấy tôi, và ông mĩn cười và bước đi về phía tôi. Tôi đứng đó ngớ ngẫn, không còn nhớ điều gì. Mắt tôi đầy nước mắt, và tôi muốn quì xuống trước Sư phụ, nhưng lúc đó có nhiều người chung quanh. Lúc bấy giờ, người giám đốc tình nguyện nói lớn với tôi, “Sao chị không mau dẫn Sư phụ vào nơi họp?” Chỉ lúc bấy giờ tôi mới hòan hồn, và tôi đưa sư phụ đi vào phòng họp.

Đó là cái duyên của tôi, một cái duyên sâu xa với Phật! Tôi không bao giờ nghĩ rằng vào lúc Sư phụ lần cuối đi thăm Quí Dương, tôi đã chào mừng ông trước cữa đi vào. Tôi thật hoàn toàn không chuẩn bị. Tôi tràn ngập trong niềm hạnh phúc, và đầu óc tôi trống rổng. Trước mặt Sư phụ, tôi không thể nghĩ ra gì để nói. Cuối cùng, trước khi Sư phụ rời đi, tôi nói, ‘Cám ơn Sư phụ !’

Sư phụ đưa hai tay ông ra, mĩm cười và từ bi nói với tôi, ‘Hãy đọc sách nhiều, học Pháp nhiều. Bằng cách đọc Chuyển Pháp Luân, chị muốn tu cao đến đâu, nó cũng có thể hướng dẫn được chị đến đó…’ Chúng tôi các đồng tu bước một bước và đều quay lại. Chúng tôi không muốn rời đi. Sư phụ nhìn thấy chúng tôi và lại đến. Ông nói, ‘Quí Dương, tôi sẽ trở lại…’

Sư phụ, thay mặt tất cả các đồng tu Đại Pháp tại Quí châu, con chân thành chấp tay gữi lời chào này đến vị Thầy lớn lao và từ bi của chúng con. Sư phụ, Sư phụ làm nhiều điều như vậy ! Đại Pháp đệ tử Quí Châu đều nhớ Sư phụ.

Chúng con mong một ngày Sư phụ sẽ trở lại. Chúng con tin rằng ngày ấy không xa!

7. Hào Quang

Khi Sư phụ dạy Pháp tại Quí Châu cho các phụ đạo lần cuối, có hai bà tiếp viên của khách sạn chạy đến tôi. Họ nói họ nhìn thấy Sư phụ ngồi trong một vòng tròn rất đẹp, và có một vòng hào quang trên đầu ông. Họ cũng nói, ‘Sư phụ của các vị thật là Phật.’ Tôi nói với họ, ‘Thầy chúng tôi đến để cứu độ chúng sanh. Các chị được nhìn thấy điều đó là cái duyên của các chị với Phật đó. Các chị rất may mắn! Các chị phải mau đến học tu đi.’ Cả hai đều nói họ không thể bỏ những chấp trước con người thường được. Cả hai đều đã đọc qua Chuyển Pháp Luân và đã tập Công một vài lần nhưng nói rằng sự đòi hỏi quá cao. Dù tôi nói với họ nhiều lần, và họ thật sự nhận được sự khuyến khích từ nơi Sư phụ, họ quá bị mê trong thế giới con người thường. Cuối cùng họ không thể đi theo con đường tu luyện. Thật là đáng tiếc.

8. Sức đại lực vô địch

Sư phụ dạy trong một bài giảng, “Những người từ nơi lớp học này không những bệnh tật họ đều được trị lành, mà họ cũng sẽ khai triển công – cái công chân chính…”

Một trong các bạn sở của tôi tham dự khóa học thứ ba của Sư phụ. Không bao lâu sau khi chị bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, một cuộc khám sức khỏe năm 1994 cho thấy rằng bệnh Hepatitis B mà chị đang bị nhiều năm đã biến mất. Hơn nữa, chị cũng phát triển Công.

Một buỗi sáng vào mùa đông 1994, chị lấy xe búyt đi chợ. Một nhóm ăn cướp vây lấy chị. Một tên ăn cướp cố ăn cắp cái ví của chị, nhưng khi bàn tay của họ đến gần cái ví, bàn tay của họ thụt lại. Điều này xãy ra nhiều lần. Cuối cùng nhóm ăn cướp phải bỏ đi, và tất cả chỉ nhìn chị. Sự thật, chị ta biết họ muốn làm gì suốt buỗi nhưng không nói điều gì, chờ xem họ dở trò gì, vì vậy chị cũng nhìn trừng họ. Điều này các tên cướp không chịu được, vì vậy họ chạy thoát ra khỏi xe buýt. Khi họ ra khỏi rồi, họ nói lớn, ‘Bà này có năng lực! Chúng ta không qua nổi bà ta.’

Cái Pháp của sư phụ đã triển khai công năng vô địch của nó, vì vậy đến lúc nguy cấp, những công năng của người đồng tu này bực xuất hiện, và chị ta thoát khỏi bị mất bóp vào tay bọn móc túi.

Chính bản thân tôi kinh nghiệm và chứng kiến những sự việc trên. Nhiều đồng tu Đại Pháp cũng kinh nghiệm qua nhiều điều siêu phàm. Tôi viết xuống những gì tôi nhìn thấy và kinh nghiệm, không chỉ để chia sẻ với các đồng tu, nhưng cũng để cho mọi người biết rằng Pháp luân đại Pháp lớn lao và về sự vô vị kỷ của Sư phụ, sự lớn lao và từ bi thẳng thắng và cao thượng và sự thiêng liêng, cao quí và mầu nhiệm của Đại Pháp. Sự huy hoàng này không thể diễn tả được với ngôn ngữ con người!

18-12-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/12/18/91615.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/1/5/56263.html.

Dịch ngày 14-2-2005, đăng ngày 15-2-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share