Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[Minh Huệ 15-3-2019] Bà Quan Học Lâm, 53 tuổi, ở thành phố Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên. Bà bị bắt vào ngày 20 tháng 9 năm 2014 sau khi bị một ông lão báo cáo rằng bà đã nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp.
Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công, là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ tháng 7 năm 1999.
Bà Quan bị kết án bốn năm tù giam tại phiên tòa lần thứ hai vào ngày 13 tháng 3 năm 2015. Ngay sau đó bà đã kháng cáo nhưng không nhận được phản hồi. Ngày 21 tháng 9 năm 2015, sáu tháng sau khi nộp đơn kháng cáo, bà bị đưa đến Nhà tù Nữ Thành Đô ở tỉnh Tứ Xuyên.
Tất cả các học viên Pháp Luân Công không chịu từ bỏ đức tin trong nhà tù này đều bị tra tấn tàn khốc.
Bà Quan bị ép uống thuốc không rõ nguồn gốc trong một thời gian dài. Bà bị ảnh hưởng những tác dụng phụ của thuốc và cuối cùng sức khỏe của bà yếu đến nỗi bà bị bất tỉnh. Chỉ lúc đó nhà tù mới dừng ép bà những loại uống thuốc đó. Bà cũng bị đánh đập, sốc điện bằng roi điện, cấm ngủ, ép lao động nặng, và bắt đứng trong một khoảng thời gian dài.
Dưới đây là bản miêu tả của bà Quan về những gì bà đã phải chịu đựng trong thời gian ở Nhà tù Nữ Thành Đô.
Không phản hồi đơn kháng cáo
Với sự giúp đỡ của luật sư, tôi đã nộp đơn kháng cáo lên Tòa án Nhân dân Trung cấp để phản đối bản án của mình. Luật sư thậm chí đồng ý bào chữa cho tôi tại phiên tòa. Song, việc làm này của tôi không có kết quả vì tòa án chưa bao giờ phản hồi.
Tra tấn bằng thuốc không rõ nguồn gốc
Tôi đã bị kiểm tra sức khỏe ngay khi vào tù vào tháng 9 năm 2015. Do căng thẳng và mệt mỏi, tôi có triệu chứng huyết áp cao. Tôi đã vô bệnh từ khi tôi trở thành một học viên hơn mười năm trước và từ chối uống bất kỳ loại thuốc nào mà bác sỹ nhà tù kê đơn.
Giám đốc bệnh viện nhà tù và tù nhân đứng đầu giám sát các tù nhân khác đã đe dọa tôi đến mức tôi bị tổn thương tinh thần trầm trọng và tôi bất đắc dĩ phải uống một viên thuốc màu đỏ và một viên thuốc màu vàng.
Viên thuốc màu đỏ làm tôi bị ho, chóng mặt và ngứa khắp người. Các triệu chứng này kéo dài trong ba tháng cho đến khi họ không đưa cho tôi loại thuốc đó nữa.
Bác sỹ biết rằng tôi không bị cao huyết áp nhưng ông vẫn ép tôi uống thuốc màu vàng. Các phản ứng phụ của viên thuốc màu vàng đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi khiến tôi đã bất tỉnh trong xưởng. Với sự can thiệp của một trưởng nhóm bảo vệ, bệnh viện miễn cưỡng đồng ý đình chỉ loại thuốc đó trong sáu tháng. Nhưng họ buộc tôi phải ký một thỏa thuận dừng uống thuốc mỗi ngày.
Sau khi ngừng thuốc, tôi nhanh chóng lấy lại sức khỏe. Thật đáng ngạc nhiên, trong suốt sáu tháng tôi không uống thuốc, bệnh viện vẫn ghi lại đơn thuốc của tôi trong hồ sơ và hủy bỏ các thỏa thuận ngừng uống thuốc đã ký.
Các tù nhân bắt đầu tra tấn tôi về mặt tinh thần. Lẽ ra tôi nên viết một bản kiến nghị phản ánh về việc bức hại không thể chịu đựng nổi. Nhưng vì sợ hãi, tôi đã viết một bản tuyên bố chuyển hóa không đúng với lương tâm của tôi. Là một học viên Đại Pháp mà nói, đó là một nỗi đau đến tận tâm can.
Tôi đã lạc lối trong tu luyện và bị bóc lột, dẫn đến đau đớn khủng khiếp cả về thể xác và tinh thần. Theo thời gian, các triệu chứng cao huyết áp của tôi xuất hiện trở lại. Tôi liên tục giải thích với bệnh viện và các tù nhân rằng tôi vẫn ổn và không cần thuốc, nhưng họ không tin tôi.
Sau khi tôi phản đối kịch liệt, nhà tù đã chấp thuận cho tôi có thể nhờ một luật sư công chứng bản tuyên bố khẳng định rằng tôi đã tự ý ngừng sử dụng thuốc và chấp nhận mọi hậu quả có thể xảy ra. Tuy nhiên, nhà tù đã tịch thu thư của tôi gửi cho gia đình nhờ họ thuê luật sư. Sau đó, họ cũng không cho tôi gọi cho gia đình để tiến hành việc đó.
Tôi tuyệt vọng và phải nhờ lính canh Dương Vịnh Hồng, người phụ trách các tù nhân Pháp Luân Công, làm chứng cho tôi. Tôi liên tục yêu cầu cô ấy làm chứng rằng tôi rất khỏe mạnh khi tôi mới bị cầm tù. Cô ấy nói: “Vâng, tôi biết bà khỏe mạnh, nhưng tôi chỉ tuân theo quy tắc của bệnh viện và không làm bất cứ điều gì khác.”
Người lính canh gọi cho gia đình tôi và cố tình nói dối rằng tôi bị bệnh nặng nhưng không chịu dùng thuốc thích hợp. Khi gia đình tôi yêu cầu bảo lãnh y tế, họ đã từ chối mà không thương lượng.
Lính canh Dương đe dọa: “Nếu bà không tự nguyện uống thuốc, tôi có thể gọi ngay các tù nhân tiêm tĩnh mạch cho bà.”
Trưởng Phòng Giáo dưỡng Nhà tù lưu ý: “Khi một tù nhân bị huyết áp cao chết, chúng tôi thường chỉ hỏa táng thi thể.”
Liên tục bị đánh đập và đe dọa
Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các lính canh và tù nhân. Tôi nói: “Tôi đã từng bị viêm phế quản di truyền, các vấn đề về dạ dày, viêm túi mật và các bệnh phụ khoa. Tôi còn bị đau lưng và y học hiện đại không giúp được gì. Nhưng tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất sau khi tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999.”
“Vì tôi đã được hưởng lợi từ Pháp Luân Công, tôi hy vọng những người khác có thể được Đại Pháp ban phước, trở nên hạnh phúc và vô bệnh như tôi. Tôi đã bị kết án sai chỉ vì đã nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nên có quyền hợp pháp để kháng cáo.”
Lính canh Dương Vịnh Hồng nói: “Đó là điều dễ hiểu. Nhưng bà phải tuân theo hệ thống nhà tù và chép nội quy nhà tù trước đã.”
Khi tôi từ chối, hai tù nhân giám sát đã tát tôi và đá tôi mạnh đến nỗi một tù nhân khác phàn nàn rằng họ đã quá tay.
Sau đó, lính canh Dương đe dọa: “Nếu bà không tuân thủ các quy định ở đây, tôi có thể sốc điện bà bằng dùi cui điện bất cứ lúc nào và không ai biết. Người của tôi có thể sử dụng bất kỳ hình thức tra tấn nào đối với bà để có được kết quả mà tôi muốn.”
Giam giữ đặc biệt và kiểm soát gắt gao
Vào tháng 5 năm 2016, nhà tù này đã yêu cầu tất cả học viên Pháp Luân Công tự gọi mình là tội phạm trong các báo cáo của họ. Tôi đã từ chối tuân thủ và bị “giam giữ đặc biệt”. Ngoài việc tăng gấp đôi lượng công việc hàng ngày, tôi không được phép đi ngủ trước 3 giờ sáng và bị ép phải thức dậy lúc 5:30 sáng để đứng yên mỗi ngày.
Vì lao lực, tôi thường ngủ gật trong xưởng. Tôi bị hai tù nhân theo dõi chặt chẽ suốt ngày đêm. Mệt mỏi và bị theo dõi chặt chẽ đã hủy hoại tôi, khiến tôi ở bên bờ vực sụp đổ. Hơn nữa, các lính canh và tù nhân còn buộc tôi phải tham gia một cuộc thi khí công. Lính canh Dương đe dọa rằng thời gian giam giữ đặc biệt của tôi sẽ bị kéo dài nếu tôi từ chối.
Một số lính canh tốt bụng thông cảm với các học viên, nhưng họ không dám nói ra. Họ nói riêng với chúng tôi: “Những kẻ hành ác đó sẽ nhận quả báo cho những hành động xấu xa của họ. Con người sẽ không làm những tội ác này. Họ đúng là ác quỷ.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/15/383912.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/4/176381.html
Đăng ngày 10-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.