[Minh Huệ] Nước mắt tôi trào ra mỗi khi tôi nghe nhạc Đại Pháp. Tôi rất cảm động bỡi những bài hát và những câu chuyện đằng sau chúng.

Vào hè năm 2003, trong một trại lao động cưỡng bách nữ tại tĩnh Sơn đông, một nữ đồng tu mới vừa đến, tôi tạm gọi tên cô ta là You Jing. Cô ta la lớn lên, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Tiếng la của cô ta chấn động mọi người trong tòa nhà. Cảnh sát còng tay cô lại, nhốt cô vào trong phòng giam kín ở tầng lầu một, và thúc dục các ‘cộng tác viên’’ (những người trước đây là đồng tu nay trở mặt đối với Đại Pháp dưới sự bức hại) phải tra tấn cô ta. Cô ta nhìn các đồng tu cũ đó với đôi mắt trong sạch của cô ta. Tôi cúi đầu. Nhiều người chảy nước mắt. Cô bắt đầu ca lên bài ca ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Giọng ca trong sạch và thanh thoát của cô đang ca bài hát cao quí này từ nơi quả tim của cô, nó đánh thức tiềm thức và chính niệm của những người chung quanh. Mọi người đều lắng nghe trong im lặng, cãm động và được thanh hóa bỡi bài thiên ca này. Nước mắt chúng tôi trào ra. Nhân viên cảnh sát hoảng hốt chạy đến để bịt miệng cô bằng một tấm vãi. Điều gì xãy ra sau đó sẽ là bất hữu đối với mọi người.

Với hai tay bị còng và miệng bịt kín, You Jing vẫn bình an ngâm nghê bài hát ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Cả thế giới như ngưng đọng lúc bấy giờ. Tim của các đồng tu được trong sạch hóa và khuyến khích. Họ hát theo cô ta trong tim họ. Mọi người đều chảy nước mắt. Chính trong ngày hôm đó tôi học thuộc lòng bài hát này.

Trong những ngày đen tối nhất sau đó, mỗi khi tôi cảm thấy hết chịu đựng nỗi hoặc sắp buông rơi, thì bài hát này lại trở lại trong tôi. Kỷ niệm của giọng hát và bài hát đó kiên định lại ý chí của tôi. Đó là giọng hát hay nhất mà tôi được nghe trong suốt cuộc đời tôi.

5-12-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/12/5/90704.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/12/19/55724.html.

Dịch và đăng ngày 28-1-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share