Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Tử Trân tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 64 tuổi, bắt đầu tu luyện vào năm 1997. Tôi ly hôn năm 37 tuổi và trở thành một bà mẹ đơn thân, một mình nuôi con gái. Khó khăn còn chồng chất hơn khi tôi mắc nhiều vấn đề sức khỏe khác nhau, bao gồm viên gan B, bệnh tim, bệnh dạ dày và thận.

Vì sợ dùng quá liều thuốc, tôi quyết định ngừng uống thuốc hoàn toàn. Luôn sống trong khổ sở và đau đớn, tôi thường có ý định tự tử. Chì vì nghĩ tới con gái còn lại một mình tự bươn chải mà tôi đã không làm vậy. Lo lắng và e ngại cho tôi, mẹ tôi khuyên tôi thử tập khí công.

Đắc Pháp và phục hồi sức khỏe

Tôi nghe theo lời khuyên của mẹ và tham gia một môn khí công mà tôi nhìn thấy ở công viên. Sức khỏe của tôi không có chuyển biến sau khi tôi tập luyện được nửa tháng. Với một chút kiến thức cơ bản về các nguyên lý trong tôn giáo, tôi tin rằng bệnh tật của mình là quả báo cho nhiều việc làm xấu mà tôi đã phạm phải trong những kiếp trước. Trong mọi trường hợp, không ai trong số những người tu luyện khí công mà tôi thấy dường như có chút tiêu chuẩn đạo đức nào, do đó tôi quyết định ngừng tập luyện.

Một ngày nọ, trong khi đang trò chuyện với một phụ nữ lớn tuổi, tôi nói về sự thất vọng của mình đối với khí công. Bà ấy đáp: “Có một môn khí công tốt. Nó được gọi là Pháp Luân Công hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi rất ấn tượng bởi vì nghe nó giống như môn khí công chân chính mà tôi đang tìm kiếm.

Ngày hôm sau, tôi tới một điểm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Một phụ đạo viên hướng dẫn các động tác cho tôi và cho tôi mượn một số sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu đọc ngay khi về đến nhà. Khi tôi đọc bài giảng thứ hai trong cuốn Chuyển Pháp Luân, phần nói về khai thiên mục, tôi kinh ngạc cảm nhận một cảm giác tụ lại và xoáy vào trong trên trán, y hệt như những gì trong sách mô tả.

Bởi vì tôi đang nghỉ ốm và tạm thời nghỉ làm, tôi có thể luyện công vào các buổi sáng tại điểm luyện công và tham gia các buổi học Pháp nhóm vào buổi chiều. Sư phụ Lý Hồng Chí, sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã nhanh chóng bắt đầu tịnh hóa thân thể tôi. Mặc dù tôi bị sốt cao và tiêu chảy trong hơn một tuần, tôi vẫn không sợ vì tôi biết rằng Sư phụ đang loại bỏ nghiệp cho mình. Tôi tiếp tục luyện công và học Pháp. Khi mẹ tôi lo lắng bảo tôi uống thuốc, tôi nói với bà: “Con ổn rồi, đây không phải bệnh mà là dấu hiệu cho thấy Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho con.”

Trong thời gian đó, tôi đã đưa toàn bộ những tượng tôn giáo của chúng tôi tới một ngôi chùa và đốt chứng nhận quy y Phật giáo của mình. Tôi đã hoàn toàn khỏi mọi bệnh tật trong vòng 2 tuần! Thật là ấn tượng, cả gia đình tôi ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp và ủng hộ tôi tiếp tục tu luyện.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu công khai đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thỉnh nguyện lên chính quyền tại Trường Xuân và sau đó tới Bắc Kinh giăng biểu ngữ ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Đáp lại, các Cơ quan công quyền đã sa thải tôi, găm giữ tiền trợ cấp của tôi và sau đó bắt giữ tôi đưa đến trại lao động cưỡng bức.

Tuy nhiên, gia đình tôi vẫn tiếp tục ủng hộ tôi. Đối với họ, Đại Pháp đã cứu sống tôi và vì lòng chính trực, tôi không nên ký vào bất kỳ lá thư nào từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Bên cạnh việc biết ơn sự hỗ trợ về tài chính và tinh thần của gia đình, tôi rất vui khi biết được sự hỗ trợ không dao động của họ đối với Pháp Luân Đại Pháp.

Sống sót trong ba tai nạn không một vết xước

Một đêm tuyết rơi, tôi đang đạp xe về nhà sau một buổi học Pháp trên con đường vắng thì một chiếc xe taxi đột nhiên xuất hiện, lao về phía tôi. Quá muộn để tránh và tôi bị hất ngã trên đường. Khi tôi cố gắng đứng dậy, chiếc xe đột nhiên lao về phía trước và hất tôi ngã lần nữa. Một người đàn ông bước ra khỏi xe và nhanh chóng đến hỏi tôi: “Chị có ổn không?”

Một đoạn Pháp trong Chuyển Pháp Luân đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tư)

Tôi đáp: “Tôi ổn. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ của tôi đã bảo vệ tôi.” Sau đó tôi hỏi anh ấy: “Tại sao anh lại húc tôi ngã lần nữa khi tôi đang cố gắng đứng dậy?” Người đàn ông nói với tôi rằng anh ấy không phải là người lái xe. Người lái xe là người khác đang ở trong xe và người đó đang học lái.

Anh ấy đề nghị gọi taxi đưa tôi về nhà, nhưng tôi từ chối, nói với anh ấy rằng tôi có thể đạp xe về nhà. Bởi vì một số bộ phận xe đạp của tôi bị long ra, anh ấy đã giúp tôi sửa lại trước khi tôi tiếp tục đạp xe về. Kỳ diệu thay, tôi không hề bị một vết thương nào trong tai nạn này. Sư phụ đã cứu sống tôi!

Một lần khác, một xe tải lớn đâm vào xe đạp của tôi. Khi tôi ngã xuống đất, những người chứng kiến choáng váng chạy tới giúp đỡ tôi trong khi người lái xe tải quá sốc chỉ ngồi lặng trong xe của anh ấy. Một người qua đường khuyên tôi: “Chị nên đòi anh ta bồi thường. Anh ta thậm chí còn không ra khỏi xe để giúp chị.” Cảm thấy khó hiểu, tôi bước tới chỗ xe tải và hỏi người lái xe: “Tại sao anh không ra khỏi xe để giúp tôi?” Người lái xe trả lời: “Tôi mất lái và phanh xe không ăn nên đã không kịp thời ngăn xe lại.” Tôi trông thấy anh ấy thật sợ hãi và buồn rầu và tôi đã trấn an anh ấy: “Đừng sợ. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi ổn thôi bởi vì Sư phụ của tôi bảo vệ cho tôi.” Sau đó tôi giảng chân tướng cho anh ấy về cuộc bức hại Đại Pháp và bảo anh ấy hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi bị tại nạn xe hơi lần thứ ba khi đang trên đường đi làm. Phanh của tôi đột nhiên bị hỏng trong khi tôi đang đạp xe xuống dốc trên cầu vượt. Chiếc xe đạp đang chạy nhanh chóng tăng tốc khi lao xuống dốc. Không thể kiểm soát xe, tôi ngay lập tức cầu xin Sư phụ giúp. Xe đạp của tôi lao đến cuối dốc và đâm vào một chiếc xe tải chạy ngang qua. Mặc dù tôi bị ngã nhưng tôi không bị thương. Sư phụ đã bảo vệ tôi lần nữa!

Khỏi bệnh sau khi chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”

Năm ngoái, em gái tôi bị chẩn đoán bị bệnh gan và thận. Cô ấy điều trị tại bệnh viện nhưng không có chuyển biến gì. Tôi đưa cho cô ấy một số tờ rơi thông tin Pháp Luân Đại Pháp và khuyên cô ấy thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Vài ngày sau tôi đến thăm cô ấy, chỉ nghe cô ấy nói: “Em đã khỏi rồi. Phép màu của Đại Pháp là có thật.”

Tám năm trước, con gái của em gái tôi bị chẩn đoán ung thư tử cung. Mặc dù hóa trị và áp dụng các phương pháp điều trị khác, tình trạng bệnh của cháu chỉ tồi tệ hơn. Lúc đó, cháu chỉ mới ở độ tuổi 20. Tôi khuyên cháu thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cháu gái tôi đã nghe theo lời khuyên của tôi và đã khỏi bệnh một cách thần kỳ. Sau này cháu thậm chí còn sinh được một bé trai. Gia đình chúng tôi rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/22/377455.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/17/173655.html

Đăng ngày 31-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share