Bài viết của Chân Liên (hóa danh), một học viên tại Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên

[MINH HUỆ 04-11-2010] Tôi thực sự buồn bã trong khi chuẩn bị viết bài chia sẻ này. Mặc dù tôi đã làm một số việc chứng thực Pháp, nhưng Sư phụ đã phải gánh chịu cho tôi quá nhiều. Từ năm 1996 khi tôi bắt đầu tu luyện cho đến nay, Sư phụ không để tôi rơi rớt lại trên hành trình chính Pháp. Ngài thường xuyên khai thị cho tôi, khích lệ tôi và chăm sóc, bảo hộ tôi.

Sư phụ dạy tôi học Pháp tốt

Trong một thời gian dài, tôi bị mất tập trung khi học Pháp. Tôi luôn luôn bận bịu với những ý nghĩ về việc giảng chân tướng như thế nào. Tôi thấy bối rối và tư tưởng thì không thanh tỉnh. Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng. Hướng nội để nhìn nhận những gì tôi cần tu bỏ, tôi tìm thấy một số chấp trước. Tôi phát chính niệm thanh lý chúng nhưng không giải quyết được vấn đề căn bản của việc không thể tiếp thụ Pháp vào trong tâm.

Một ngày nọ, khi mở kinh văn, “Giảng Pháp tại Pháp Hội Florida 2001” đôi mắt tôi đột nhiên dừng lại ở những lời của Sư phụ:

“Khi cặp mắt của chư vị đọc Pháp mà tư tưởng lại không đặt tại Pháp, mọi người thử nghĩ xem, đó chẳng phải tương đương với chư vị phí công đọc ư? Đây là đọc cho ai vậy? Bản thân mình không học. Chẳng phải tôi đã bảo mọi người rằng phải để cho bản thân mình thực sự đắc công? Vậy nếu như khi học Pháp mà tư tưởng không đặt tại Pháp, thì chư vị để ai học Pháp đây?”

Đoạn kinh văn này nhanh chóng thâm nhập sâu vào tâm trí tôi. Tôi đã hiểu. Thật đáng sợ! Tôi nhận ra rằng tôi đang ở trong trạng thái đó bởi vì thái độ của tôi khi học Pháp là không chính. Tôi nhanh chóng thay đổi điều này và củng cố chủ ý thức của chính mình. Tôi buông bỏ tâm làm việc. Tôi tỏ lòng kính Sư kính Pháp. Tôi sẽ không cho phép cựu thế lực và hắc thủ lạn quỷ lợi dụng nghiệp lực và những quan niệm hậu thiên nhằm thao túng và can nhiễu tôi. Mặc dù lúc đó là mùa đông và trời rất lạnh, khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nâng quyển sách bằng cả hai tay và ngồi song bàn trên tấm đệm cỏ ở trên sàn. Tôi đọc to từng từ và từng câu.

Có lẽ vì thế mà tôi đã có thể ngộ được những Pháp lý theo cách này. Khi tôi đọc:

“… trong vũ trụ có hệ Ngân Hà, có các thiên hà tất cả đều đang vận động”

Trong Bài giảng thứ Nhất Chuyển Pháp Luân, Pháp lý về những tầng không gian vô biên trong vũ trụ đã triển hiện với tôi. Một buổi sáng sớm khi tôi đọc đến phần “Chân chính đưa con người lên cao tầng,” đột nhiên trong một lúc, từng tầng từng tầng Pháp lý đưa con người lên cao tầng tiến nhập vào tâm trí tôi. Thật huyền diệu phi thường. Sau những trải nghiệm này, tôi quyết định học thuộc Chuyển Pháp Luân. Tôi đã học thuộc ba lần.

Học Pháp nhóm

Nửa đầu năm 2007, gia đình tôi tổ chức một nhóm học Pháp nhỏ. Ban đầu nhóm có 7-8 thành viện, nhưng dần dần phát triển lên 20-30 người. Một số học viên trong nhóm nhỏ rời đi. Một số vừa mới đắc Pháp và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau 20 tháng 7 năm 1999. Học Pháp cùng nhau, mọi người đề cao một cách nhanh chóng.

Tôi cũng có thể tu bỏ nhiều chấp trước, chẳng hạn như tâm sợ rắc rối, truy cầu an dật, tự tư và sợ bẩn. Biểu hiện nổi trội nhất là tâm sợ hãi. Phòng công an ở thị trấn chúng tôi rất hà khắc và họ theo dõi chúng tôi khá gắt gao. Khi 7-8 người cùng đọc Pháp, tôi cảm thấy giọng đọc của một vài học viên khá to.

Tôi cảm thấy không an toàn. Nhưng tôi quá xấu hổ không dám nói lên việc này. Cuối cùng tôi đã loại bỏ lớp chấp trước sợ hãi này. Sau đó một vài học viên đề nghị rằng mỗi người sẽ lần lượt đọc. Mỗi người sẽ đọc một trang và sau đó tới lượt người kế tiếp. Cách này đã giải quyết được vấn đề trên. Khi số lượng người tham dự tăng lên 20-30 người, có một vài học viên sau khi đến học Pháp một lần đã không quay lại. Họ cảm thấy không an toàn khi có quá nhiều người như thế. Sau đó chúng tôi đã chia thành hai nhóm nhỏ hơn.

Một vài học viên vừa bước ra hoặc chỉ tu luyện trong một thời gian ngắn thì khó có thể ngộ được khác biệt giữa việc tu luyện cá nhân và trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Sau khi cùng nhau đọc và chia sẻ về những bài kinh văn của Sư phụ sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chúng tôi đã dần dần hiểu rõ về thệ ước tiền sử và trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Không chỉ học Pháp và luyện công cùng nhau, nhóm chúng tôi cũng đến phát chính niệm ở cự ly gần như trại tạm giam, đồn cảnh sát, và những nơi học viên bị giam giữ. Chúng tôi đã giảng chân tướng. Chúng tôi hối thúc mọi người thoái Đảng cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Không ai tụt lại phía sau.

Không trốn tránh việc thanh lý ý niệm bất hảo và nhân tâm, hoặc đối mặt với khổ nạn

Khi tôi thường hằng học Pháp và đề cao tâm tính, Sư phụ đã liên tục ban cho tôi trí huệ. Có một số học viên trong khu vực chúng tôi có trình độ học vấn cao nhưng số lượng bài viết chứng thực Pháp và phơi bày bức hại của họ thì chưa nhiều.

Một vài học viên bị bắt giữ phi pháp, nhưng đã vài ngày vẫn chưa có ai viết bài đăng lên mạng Internet để phơi bày tà ác. Điều này gia tăng độ khó khăn cho việc giải cứu những học viên đang bị bức hại. Những người điều phối đã nêu vấn đề này khi chúng tôi gặp mặt nhau. Ai cũng than phiền rằng mình bị đau đầu, kỹ năng viết không tốt hoặc không có thời gian.

Sư phụ giảng,

“Làm việc thì nghĩ đến người khác, gặp mâu thuẫn thì nghĩ đến bản thân mình;” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2009)

Thực ra, tôi cũng từ chối. Tôi nghĩ rằng trình độ học vấn của tôi không đủ cao. Tôi chỉ mới học hết cấp hai. Tôi ngộ ra rằng cách suy nghĩ này không dựa trên Pháp. Tôi đã vô tình quay lưng lại với Luận ngữ.

Tôi thấy rõ là Sư phụ đã lần nữa điểm hóa cho tôi. Tôi thực sự cần thiết phải đột phá suy nghĩ cho rằng trình độ học vấn không đủ cao. Có Sư phụ, có Pháp bên mình, không có gì mà đệ tử Đại Pháp không thể làm được. Cũng vậy, khi đệ tử Đại Pháp gặp khó khăn, họ không nên trốn tránh.

Những Pháp lý đã giúp tôi đề cao tầng thứ, tôi tràn đầy tự tin. Tôi tự tin rằng tôi có thể viết tốt. Tôi viết bài đầu tiên, “Những điều tôi nhìn thấy được khi phát chính niệm” năm 2002. Những gì tôi muốn viết cứ tuôn trào. Bài viết có lý tính và rất thành công. Tôi cảm nhận như thể Sư phụ đang giúp tôi viết. Bài viết đã được Minh Huệ Net đăng trong tháng tôi gửi bài. Điều này khích lệ rằng tôi có thể viết những bài viết tốt. Tôi nghĩ, “Sư phụ đang khích lệ mình nhưng mình không nên “quá hoan hỉ.”

Sau đó tôi học cách viết bản tin phơi bày những tội ác của những kẻ bức hại đệ tử Đại Pháp tại khu vực chúng tôi. Tôi viết vài bài cho người thường để họ có thể hiểu được bối cảnh chân thực, tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp, và sẽ được phúc báo khi thoái Đảng cộng sản và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi cũng viết bài về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và những kẻ hành ác đã nhận quả báo khi bức hại học viên như thế nào. Tôi cũng viết một vài bài khích lệ mọi người làm việc tốt. Tôi thường viết bài vào ban đêm vì cả ngày tôi đi giảng chân tướng và làm những việc khác. Tôi thường thức đến 2 giờ sáng hoặc muộn hơn. Tôi đơn giản chỉ đang làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp và một lạp tử của Đại Pháp nên làm. Tôi lấy khổ làm vui. Tôi không cảm thấy kiệt sức. Mỗi lần viết xong một bài, tôi phát chính niệm thanh lý những can nhiễu ở không gian khác.

Tôi cảm thấy rất khó khăn mỗi khi viết bài bình luận. Năm 2007, tôi cố gắng viết một bài về phòng 610 và đội công an đang bức hại Pháp Luân Công tại địa phương chúng tôi. Tôi suy nghĩ về bài viết này trong vài ngày và cảm thấy rất bối rối. Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Đối mặt với khó khăn, tôi đã không tiến lên mà lại thoái lùi. Tôi gửi nó cho một học viên đang là sinh viên đại học viết. Cậu sinh viên này phải đi làm và đồng thời cũng đang tham gia nhiều hạng mục giảng chân tướng trợ giúp Sư phụ cứu người. Hai ngày sau, cậu ấy mang trả lại cho tôi.

Giờ thì tôi phải làm gì đây? Một điều duy nhất còn lại là tôi cầu Sư phụ trợ giúp. Tôi ngồi xuống và tĩnh tâm học Pháp. Mọi thứ đều đến từ Pháp.

Sư phụ giảng:

“thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm nhận như thể tôi đã coi những khó khăn của mình quá to lớn. Tôi có tinh thần kiên định của một vị thần – điều nhỏ nhặt nơi người thường này có thể được tính là gì không? Tôi đọc vài bài báo của những học viên khác để tham khảo. Tôi đọc lại Hiến pháp hai lần. Tôi đọc lại những quyển sách do các luật sư chân chính tóm tắt lại việc họ đã bảo vệ những học viên Đại Pháp vô tội. Sư phụ đã nhìn thấy những nỗ lực của tôi và trách nhiệm cứu người của tôi nên Ngài đã tăng cường trí huệ cho tôi. Công việc viết bài trở nên rất thuận lợi. Tôi sửa lại nhiều lần, mỗi lần bài viết lại dài hơn một chút. Tôi phơi bày những gì đang diễn ra và thúc giục mọi người làm việc tốt. Tất cả học viên đọc bài viết đều cho rằng bài viết khá tốt.

Những năm làm việc trong các hạng mục chứng thực Pháp này không thể không kể đến sự phối hợp và điều phối của chỉnh thể học viên. Mỗi khi tôi viết bài, các học viên sẽ giúp tôi, từ nhận thức về bối cảnh chân thực, sửa bài, gửi bài lên mạng Internet, sản xuất tờ rơi có tên “Chân ngôn” về địa phương, tải về và in tài liệu, phân phát tài liệu v.v… Nếu một mắt xích bị gián đoạn, bài viết của tôi sẽ không có hiệu quả cứu người.

Khi những học viên giúp tôi sửa bài, tâm tính của chúng tôi được đề cao bởi vì chúng tôi có thể tu bỏ tự ngã. Khi sửa vài bài, có thể là thay đổi câu từ, thêm hoặc xoá dữ liệu, đôi khi cũng làm cho tôi khó chấp nhận. Tôi nghĩ rằng mình đúng, nhưng học viên khác thì lại nghĩ rằng cô ấy đúng. Chúng tôi thảo luận nhiều lần, có lúc cô ấy, có lúc tôi là người chịu nhượng bộ, nhưng cuối cùng chúng tôi nhanh chóng đạt đến sự đồng thuận.

Giảng chân tướng trực diện tu bỏ nhiều nhân tâm

Trước năm 2005, tôi làm nhiều việc để giảng chân tướng, tuy nhiên tôi thực hiện không quá thường xuyên. Những điểm sản xuất tài liệu bắt đầu như hoa nở khắp nơi, và năm 2002, một đóa hoa như thế đã nở ở nhà tôi. Năm 2005, Sư phụ đăng tải bài kinh văn, “Chuyển Luân hướng thế gian” khích lệ khuyên tam thoái trở thành một phần trong nỗ lực giảng chân tướng của chúng tôi.

Tôi bắt đầu vừa phát tài liệu vừa giảng chân tướng trực diện. Ban đầu tôi chỉ khuyên thoái với người thân và bạn bè, và cảm thấy rất đơn giản và dễ dàng. Nhưng khi tôi sắp nói với những người chưa quen, nỗi sợ đã khởi lên trong tâm – sợ mọi người không chấp nhận những gì tôi nói. Vì lý do này mà tôi rất lo lắng và sợ hãi. Khi tôi mới bắt đầu thực hiện, tôi chú ý đến giọng nói nhưng thỉnh thoảng tôi lại hoàn toàn quên mất những gì tôi muốn nói. Tôi nhận ra chính niệm của mình không đầy đủ, và rằng tôi không minh bạch Pháp lý. Tôi nhanh chóng dừng lại và học Pháp. Tôi bình tâm học Đạo Hàng và sau đó trở nên minh bạch từng lời giảng của Sư phụ:

“Việc giảng rõ chân tướng của chúng ta là cứu vãn chúng sinh, đồng thời cũng có nhân tố nâng cao cá nhân và vứt bỏ chấp trước trong tu luyện bản thân chư vị, cũng có nhân tố các đệ tử Đại Pháp trong tu luyện có trách nhiệm với Pháp, đồng thời cũng có vấn đề làm phong phú đầy đủ thế giới v.v như thế nào cho viên mãn tối hậu của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2001 trong Đạo hàng)

Đệ tử Đại Pháp cần cứu người với tâm thái từ bi nhất, và chúng ta không nên sợ những người mà chúng ta cần cứu. Cùng lúc, nỗi sợ này là nỗi sợ bị mất mặt. Tôi sợ mọi người không đồng ý thoái Đảng sẽ làm tôi mất thể diện. Đó là chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tâm lo sợ này là tự tư, là đặc điểm của cựu vũ trụ. Tôi nên thanh lý nó. Sau khi đề cao trong Pháp, tôi cảm thấy người thường đang trong tình huống nguy kịch: Họ đến thế giới này mà không đắc được chính Đạo. Vì tiền mà chấp mê bất ngộ. Và như thế tôi nên sẽ nỗ lực gấp đôi để giảng chân tướng cho họ, khích lệ họ thoái Đảng, và giúp họ được đắc cứu. Mỗi lần ra ngoài khuyên thoái, nếu một, hoặc thậm chí hai hoặc ba, lần tôi không thể tiếp xúc với họ, tôi trở nên lo lắng, và điều này ngăn cản tôi xuất tâm từ bi, thay vào đó, tâm tức giận và phàn nàn khởi lên làm tôi cảm thấy rằng người thường sao mà ngốc nghếch như thế.

Dựa vào ‘tỉ học tỉ tu’, nhiều học viên trong khu vực chúng tôi nói rất tốt khi khuyên thoái. Mỗi lần ra ngoài họ có thể giúp 10 người hoặc thậm chí 20 người đồng ý thoái. Tôi tìm đến họ để chia sẻ kinh nghiệm và bảo họ cho tôi đi cùng. Tháng 9 năm 2009, mỗi ngày tôi đi ra ngoài với học viên A và B trên một chiếc xe máy đến những ngôi làng ngoại ô để giảng chân tướng. Mỗi ngày trước khi đi, tất cả chúng tôi đều phát chính niệm thanh lý những nhân tố tà ác ở không gian khác can nhiễu đến nỗ lực cứu độ chúng sinh của mình – chẳng hạn như đám hắc thủ lạn quỷ và tà linh cộng sản. Khi bước ra khỏi cửa, nếu không giảng chân tướng, chúng tôi sẽ phát chính niệm. Trước khi rời đi, mỗi người chúng tôi chuẩn bị một túi tài liệu và bùa hộ mệnh. Khi giảng chân tướng cho ai, chúng tôi sẽ tặng người đó một chiếc.

Tôi thấy học viên A và B không có chút lo sợ khi giảng chân tướng. Họ mang tâm thái của một vị Phật đi cứu độ chúng sinh. Hễ khi họ đi ngang qua một ai đó trên đường, nam hay nữ, già hay trẻ, họ sẽ dừng xe lại, chào mọi người và nói, “Tôi muốn nói với bạn vài điều. Đảng cộng sản đang bức hại học viên Pháp Luân Công. Họ là những người tốt, là những người tu luyện. Vì vậy ngày tàn của nó đã định và thiên tai đang xảy ra thường xuyên. Trời sẽ diệt Trung Cộng. Bạn hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Thần Phật sẽ bảo hộ bạn.”Nếu mọi người đồng ý, họ sẽ thực hiện bước tiếp theo và nói, “Bạn nên thoái Đội thiếu niên, đoàn thanh niên và đảng cộng sản và bạn sẽ được bình an.” Nếu mọi người chấp nhận, họ sẽ nói về những sự việc khác, chẳng hạn như vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn, sự phổ truyền của Đại Pháp trên thế giới, nội dung của Cửu Bình và tặng họ một tấm bùa hộ mệnh.

Thoạt đầu tôi có chút lo sợ. Nhưng khi nhìn thấy mọi người vui vẻ nhận tài liệu thông tin và rời đi, tôi thực sự kính trọng những đồng đu giảng chân tướng trực diện. Tôi đã hoàn toàn vứt bỏ tâm sợ hãi. Trong ba ngày đầu, tôi chỉ hỗ trợ chính niệm và ghi tên những người đồng ý thoái. Ngày thứ tư tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người và có kết quả tốt. Nếu chúng tôi gặp được bốn hoặc năm người, chúng tôi sẽ nói chuyện trực diện với họ.

Năm 2009 trước ngày Quốc khánh (mùng Một tháng Mười), khi chúng tôi đang đi trên một con đường làng và đi ngang qua ba cô gái đang rang ngô. Chúng tôi chào hỏi họ và nói chuyện một lúc. Cả học viên A và B đều đã khuyên thoái nhưng khi đến tôi nói, những cô gái trẻ đó không tin tưởng tôi. Một người nói rằng họ không tin có Thần Phật mà chỉ tin vào ĐCS và những gì được phát trên tivi. Tôi cảm thấy lo lắng và tự nhủ mình nhất định phải làm cho cô ấy tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và xóa bỏ những hoang ngôn về Đại Pháp. Tôi đưa ra một số ví dụ, chỉ cho cô ấy thấy rằng Thần Phật có tồn tại, những càng nghe, cô ấy càng giận dữ. Cuối cùng cô ấy nói, “Tôi sẽ gọi cảnh sát bây giờ!” Cô ấy cứ la to như thế khi cô ấy lấy điện thoại ra. Học viên A và B bước đến và nói, “Nếu cô không tin chúng tôi thì cũng không sao. Chúng tôi ở đây là để giúp cô, nhưng cô lại làm một việc xấu là gọi cho cảnh sát. Cô không được gọi họ.” Cô ấy đáp, “Hãy chờ xem!” Học viên B bình tĩnh nói, “Xin đừng tức giận. Hãy nói cho chúng tôi biết rằng những gì chúng tôi nói là đúng hay sai.”

Ba chúng tôi lên xe máy và rời đi. Học viên A nói, “Tại sao hôm nay chúng ta lại gặp tình huống này? Chúng ta tất cả phải hướng nội và tìm ra chấp trước.” Tôi nói, “Tất cả là do lỗi của tôi. Tôi thấy hai bạn khuyên thoái thành công và lo lắng. Tôi phát triển tâm tranh đấu, và khi cô gái ấy không lắng nghe chúng ta, tôi lại tức giận. Tôi đã không từ bi, và nhân tâm của tôi quá mạnh. Khi cô gái ấy bắt đầu la hét, tôi trở nên sợ hãi. ” Tôi nói rằng chắc chắn tôi sẽ tu bỏ những chấp trước này. Họ khích lệ tôi và nói, “Đừng sợ! Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, cô ấy không thể làm gì chúng ta đâu.” Học viên B nói, “Chị cũng có thể trách tôi. Tôi đã quên phát chính niệm.” Đi trên phố chúng tôi gặp vài người và đều khuyên thoái, rồi vội vã trở về nhà học Pháp. Vào ngày Quốc khánh, chúng tôi vẫn về miền quê để cứu người như những ngày khác. Chúng tôi đã làm tam thoái cho 23 người, phát được ba túi tài liệu nhưng vẫn không đủ.

Sau Tết nguyên đán năm nay, có hơn 10 học viên muốn đi giảng chân tướng cùng với chúng tôi, vì họ có nguyện ý tinh tấn tiến về phía trước. Học viên A, học viên B và tôi mỗi người hướng dẫn 1 hoặc 2 học viên khác. Khi từng người mới mỗi người có thể tự nói một mình, chúng tôi sẽ lập một nhóm mới. Bằng cách này mà mỗi ngày, bất kể thời tiết lạnh giá hay nóng nực, chúng tôi luôn kiên định ngược xuôi trên phố để giảng chân tướng. Năm nay trời mưa tương đối nhiều hơn. Chúng tôi đi ngang qua một bệnh viện và đến nói chuyện với nhiều bệnh nhân ở hành lang . Chúng tôi đến ngân hàng và nói với những người đang xếp hàng. Trên phố có nhiều người đang chen chúc trú mưa. Chúng tôi không ngừng giảng chân tướng cho thế nhân. Hễ khi trong khu vực chúng tôi có người, chúng tôi sẽ đến đó một cách vô điều kiện. Càng có nhiều người nghe được chân tướng, tôi càng cảm nhận rõ rằng môi trường của chúng tôi ngày càng tốt hơn.

Một buổi chiều nọ tôi giảng chân tướng cho một phụ nữ khoảng trên 50 tuổi. Bà ấy hiểu chân tướng và thoái ĐCSTQ. Tôi tặng bà ấy một số tài liệu chân tướng và một tấm bùa hộ mệnh và bà ấy vui mừng trả lời, “Ồ, chị thật sự từ bi như Quan thế âm bồ tát. Chị thật quá tốt với tôi.” Tôi nói, “Tôi chỉ là đang nói chân tướng để cô hiểu. Người cứu cô thực sự là Sư phụ của tôi!” Cô ấy hỏi tôi Sư phụ của tôi là ai, và tôi nói với cô ấy đó là Sư phụ Lý Hồng Chí. Cô ấy nói, “Ồ, tôi thực sự cảm ơn chị!” Vài tháng trước cũng vào một buổi chiều, tôi giảng chân tướng cho một người đàn ông trung niên, khuyên thoái và tặng ông ấy một số tài liệu. Tuy nhiên có một cô gái không hiểu sự thật đã báo cảnh sát, và xe cảnh sát đỗ cách chỗ tôi đứng khoảng 7 mét. Tôi bình tĩnh bước đi, phát chính niệm và cầu xin Sư phụ bảo hộ. Cảnh sát đã không thấy tôi. Tôi cảm nhận rất rõ Sư phụ đang hóa giải hiểm nguy cho tôi. Ở một nơi gần đó, tôi tiếp tục giảng chân tướng và thậm chí còn giúp hai người thoái ĐCSTQ.

Vài ngày sau thời tiết đột nhiên trở nên nóng nực. Có ngày nhiệt độ lên đến 33 độ C và vào buổi tối trời vẫn còn nóng hầm hập. Tôi cùng với học viên B đi bộ trên một con đường chính. Có nhiều người trên phố, và có một nhóm bốn người lớn tuổi đang đứng tán gẫu. Một người trong số họ, một người đàn ông trên 50 tuổi, nhìn thấy chúng tôi và mỉm cười (ông ấy đã biết chân tướng.) Ông ấy bước tới như thể sắp diễn thuyết, nói to cho những người trong nhóm ông ấy và những người qua đường, “Mọi người hãy nhìn này!” ông ấy chỉ và chúng tôi, “Những người phụ nữ này làm việc quá vất vả rồi, trời thì quá nóng nhưng họ vẫn đi ra ngoài để làm việc tốt. Một ngày nào đó trong tương lai, khi xã hội này tốt đẹp, chúng tôi sẽ kể cho con cháu chúng tôi nghe về những gì các chị đã làm. Chúng tôi đảm bảo sẽ khiến con cháu chúng tôi nhớ đến các chị!” Tôi nói, “Chúng ta hãy cùng dốc sức nhé!”

Nhiều năm giảng chân tướng trực diện cho bất kỳ người nào chúng tôi gặp, có nhiều người đã được tẩy tịnh tâm. Cho dù chúng tôi gặp việc tốt hoặc xấu, tâm chúng tôi không lay động.

Trên con đường chính Pháp này, mỗi bước chân đều theo an bài và bảo hộ của Sư phụ. Chúng tôi cùng nhau thảo luận và xem xét lại ba việc chúng tôi làm để cùng nhau hoàn thành thệ ước. Tôi vẫn còn phải tinh tấn hơn để xứng với sự cứu độ của Sư phụ.

Tạ ơn Sư phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/4/231725.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/17/121457.html

Đăng ngày 04-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share