Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc

[MINH HUỆ 08-11-2010] Kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Tôi luôn tò mò về những bí ẩn của cơ thể con người, và trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi đã tập luyện nhiều loại khí công. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1995, tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là Pháp của vũ trụ tối cao, thuần khiết và chân chính. Tôi phát nguyện rằng bản thân nhất định sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cho dù chuyện gì xảy ra.

(1)

Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi học Pháp, luyện công và thường cùng các đồng tu hồng Pháp. Tôi cảm thấy là mình đã tinh tấn. Trước khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân trên 200 lần. Tôi đã đặt nền tảng tốt cho việc tu luyện của mình trong tương lai và trong Chính Pháp. Tôi tin rằng nhờ nền tảng học Pháp này mà tôi có thể bước ra khỏi môi trường tà ác nhất, và có thể bước đi trên con đường tu luyện mà Sư phụ an bài một cách minh bạch và lý trí.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi bị sa thải, nhà tôi bị lục soát và tôi đã bị cầm tù trong một thời gian dài.

Tôi đã có 1460 ngày trong tù. Ở đó, tất cả các quan chức lớn nhỏ thay nhau cố gắng “chuyển hóa” tôi. Họ thường “nói chuyện” với tôi đến nửa đêm. Một cai ngục hỏi tôi: “Tại sao anh đến Bắc Kinh thường xuyên vậy? Tại sao anh không đến núi Thái Hành Sơn?” Tôi nói với cậu ấy: “Đến Bắc Kinh thỉnh nguyện là quyền hợp pháp của một công dân. Nếu chính quyền Trung ương ở núi Thái Hành Sơn, chúng tôi sẽ đến đó. Chúng tôi không thể thỉnh nguyện ra biển được phải không?”

Trong tù, các cai ngục ra lệnh cho các tù nhân theo dõi chúng tôi chặt chẽ. Tôi đã mất đi môi trường học Pháp và luyện công. Cựu thế lực đã thấy sơ hở của tôi và bắt đầu bức hại nghiêm trọng lên thân thể của tôi. Một ngày tôi đột nhiên mất cảm giác thèm ăn, tim đập nhanh, khó thở, khó nói, khó đi lại, bị phù nề cả hai chân và sụt nhiều cân. Đồng thời, một số các bộ phận thân thể tôi bắt đầu có vấn đề, bao gồm tim, gan, phổi và thận. Tôi đã suýt mất mạng nhưng tôi đã cố gắng vượt qua.

Tôi nhớ vào năm 2003, khi tôi đang vật lộn với nghiệp bệnh, tôi nhận được bài kinh văn của Sư phụ “Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ”. Tôi như nắng hạn gặp được mưa rào. Tôi đọc đi đọc lại bài giảng Pháp, và tôi cảm thấy mình trưởng thành. Tôi lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời sau khi mây mù tan biến, và tôi nhận ra tầm quan trọng của sứ mệnh lịch sử và trọng trách của mình. Nó không còn là vấn đề đạt viên mãn trong tu luyện cá nhân. Thay vào đó, tôi nhận ra rằng chúng ta mang sứ mệnh quan trọng là cứu độ chúng sinh.

Lúc đó tôi đã nghĩ: “Mình không được buông bỏ nhục thân này, vì mình cần nó để cứu chúng sinh. Ngay cả khi mình chỉ có thể cứu được một người thì cũng đã cứu được một vũ trụ và vô lượng chúng sinh trong đó.” Với chính niệm này, tôi sử dụng bất kỳ cơ hội nào có được để thuật lại những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp cho các tù nhân. Sau này tôi nhận ra rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng. Giờ đây tôi nhận ra chính niệm rằng Sư phụ đã bảo vệ tôi, xoay chuyển tình thế để cứu mạng tôi. Sư phụ từ bi của chúng ta đã cứu tôi khỏi bàn tay của cựu thế lực và giúp tôi có thể tiếp tục bước đi trên con đường Chính Pháp đã được Sư phụ an bài.

Tôi cũng hiểu rằng chúng ta các học viên Pháp Luân Đại Pháp phải trân quý bản thân mình hơn nữa, và không bao giờ được từ bỏ khi đối diện với nghiệp bệnh. Nếu khi bạn đối mặt với nghiệp bệnh mà cam chịu từ bỏ nhục thân này, điều đó không phải là bạn đã buông bỏ chấp trước vào sinh tử. Nó cũng không phải là bạn đã buông bỏ được tâm sợ hãi. Nếu thời gian lâu mà bạn không ngộ ra được điều này, bạn có thể bị cựu thế lực lợi dụng và bước đi trên con đường an bài của chúng. Bạn có thể mất đi cuộc sống và gây tổn thất cho tu luyện cá nhân cũng như Chính Pháp. Tôi tin rằng chúng ta các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp cần sử dụng nhục thân này để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Đây là ý nghĩ đích thực của:

“Nhân thân nan đắc” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Hai)

(2)

Trong quá trình bức hại do chế độ Giang Trạch Dân thực hiện, chúng đã thực thi chính sách tà ác là “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và hủy hoại thể xác”. Những người đã đuổi việc các học viên Pháp Luân Đại Pháp không chỉ cố gắng bôi nhọ thanh danh của các học viên, họ cũng đang cố gắng chặn đứng nguồn thu nhập của học viên. Mục đích của họ là phải hủy hoại ý chí của các học viên.

Khi tôi được trả tự do, tôi phải đối mặt với những vấn đề khó khăn như “Bây giờ mình làm gì? Mình không còn có công việc lẫn thu nhập, mình nên làm gì đây?” Nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục cũng đối mặt với những vấn đề này. Đây là cách thức xảo quyệt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhằm buộc mọi người từ bỏ đức tin để đánh đổi lấy một công việc. Để kiếm sống, tôi bắt đầu tự kinh doanh. Tôi từ một viên chức chính phủ trở thành một người kinh doanh.

Tại Trung Quốc Đại lục ngày nay, tham nhũng tràn lan toàn xã hội. Mọi người không theo đuổi gì khác ngoài tiền. Đạo đức nhân loại đang trượt xuống hàng ngày. Do đó tôi gặp khó khăn khi trở thành một thương nhân. Ngay cả khi một người muốn làm gì đó theo đúng pháp luật, họ cũng rất khó tránh khỏi sự tống tiền từ các cơ quan chính phủ giám sát việc cấp phép kinh doanh, thuế quan và bảo vệ môi trường. Ví dụ, họ mong đợi được tặng những món quà xa xỉ hoặc được mời những bữa tối xa hoa, và điều này đã trở thành thực tiễn kinh doanh “bình thường”. Một người thân trong gia đình của tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và cô ấy thực hiện kiểu kinh doanh này. Mặc dù cô ấy không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy thừa nhận Pháp Luân Đại Pháp và cũng hiểu được chân tướng. Cô ấy rất miễn cưỡng khi thực hiện kiểu kinh doanh “bình thường” này và chán ngán Đảng cộng sản Trung Quốc.

Trong giới kinh doanh, các thương nhân đều theo đuổi lợi nhuận. Là những người tu luyện, chúng ta cần buông bỏ chấp trước vào lợi ích vật chất. Tôi hiểu rằng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải luôn luôn nhớ điều Sư phụ đã dạy chúng ta: chư vị có thể làm một người tốt trong bất kỳ ngành nghề nào. Vấn đề không phải là bạn đang làm nghề gì, mà chính là tâm của bạn. Tôi có một doanh nghiệp nhỏ, nhưng chúng tôi giao dịch công bằng.

Một lần, một khách hàng bán cho chúng tôi một lô hàng hóa. Chất lượng tốt và giá thấp hơn một chút so với mức trung bình. Chúng tôi đã mua nó và họ nhanh chóng bán hết. Sau đó chúng tôi mới biết rằng hàng hóa đó có xuất xứ nguồn gốc không rõ ràng. Vì tất cả hàng hóa đã bán hết một thời gian, việc thu hồi là không thể thực hiện được. Chúng tôi nghĩ: “Chúng tôi phải làm thế nào đây?” Tôi thảo luận vấn đề với gia đình mình và quyết định rằng chúng tôi không thể tiếp tục làm ăn với khách hàng đó, đồng thời tôi đã đem quyên góp toàn bộ số tiền mà chúng tôi thu được từ việc bán số hàng hóa đó. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đây là một hành động bình thường. Nhưng tại Trung Quốc Đại lục ngày nay, trong một xã hội trọng tiền, chút vật chất bé nhỏ này có tầm quan trọng to lớn. Tất cả chúng ta đều biết rằng là các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta thật may mắn được nghe Pháp của Sư phụ. Chúng ta không ngừng tu luyện bản thân trong Đại Pháp bác đại tinh thâm. Lời nói, suy nghĩ và việc làm của chúng ta phản ánh bản chất chân chính và vinh quang của Pháp Luân Đại Pháp. Điều này cũng cho thấy rằng hàng triệu học viên Pháp Luân Đại Pháp xứng đáng được gọi là:

“ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn” (Lời chúc).

Chúng ta có thể tự hào nói rằng: đây là miền tịnh thổ!

Một thời gian sau, tôi gặp lại khách hàng đó. Tôi nghĩ: “Hôm nay mình sẽ cứu anh ấy.” Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và rằng tôi phải công bằng khi tôi kinh doanh. Tôi cũng nói với anh ấy về cuộc bức hại, về những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, và cách mà ĐCSTQ đã phạm tội không thể tha thứ khi tiến hành bức hại Pháp Luân Đại Pháp, cách mà Thiên thượng cuối cùng sẽ diệt trừ ĐCSTQ. Anh ấy là một đảng viên và anh ấy cảm động trước sự chân thành của tôi và hiểu rằng tôi lo lắng cho hạnh phúc của anh ấy. Anh ấy đồng ý thoái ĐCSTQ và đã lựa chọn một tương lai tươi sáng.

(3)

Đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ, tôi đã thấy các đồng tu làm được rất tốt như thế nào. Tôi rất vui mừng và cũng tìm thấy những thiếu sót của bản thân. Tất cả các học viên đều đang thực hiện thệ ước của họ: các học viên ở hải ngoại đang làm chủ nhanh chóng trước các đại sứ quán Trung Quốc, các điểm du lịch và giảng chân tướng bằng nhiều cách khác nhau. Một loạt các hạng mục đang được thực hiện nhằm chấm dứt bức hại và các học viên đại lục đã bước ra trước mọi áp lực, giảng chân tướng cho người dân thế giới để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

So với các học viên giảng chân tướng được tốt, tôi cảm thấy mình thiếu sự đường đường chính chính và một tấm lòng từ bi, vị tha. Khi tôi giảng chân tướng trực diện, tôi thích chọn những người tôi quen, và tránh người lạ. Tôi sợ rằng điều này sẽ gây ra những vấn đề nếu họ không hiểu. Tôi đã nỗ lực đột phá những rào cản này, nhưng vẫn cảm thấy ngần ngại. Tôi không hài lòng với những nỗ lực giảng chân tướng của mình.

Ví dụ, tôi liên lạc với một người đàn ông khoảng 50 tuổi thông qua một người bạn chung. Bạn tôi nói với tôi rằng ông ấy là Giám đốc Sở Chính trị và tư pháp thuộc Cục An ninh ông cộng trong thành phố chúng tôi. Ông ấy chịu trách nhiệm thiết kế một số chính sách để bức hại các học viên Pháp Luân Công. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, tôi đã e ngại và không đường đường chính chính giảng chân tướng. Tôi chỉ nói với ông ấy rằng Pháp Luân Công đang bị bức hại. Sau đó tôi hối hận vì mình đã làm rất tệ và nghĩ: “Tại sao mình lại không thể giảng chân tướng một cách thẳng thắn? Hy vọng là chúng ta có mối duyên tiền định và sẽ gặp lại nhau.” Khi tôi gặp lại ông ấy, tôi đã tự nhủ không được bỏ lỡ cơ hội lần nữa: “Mình phải nói với ông ấy sự thật và cứu ông ấy.” Do đó, tôi đã nói với ông ấy nhiều hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Ngạc nhiên là ông ấy chấp nhận những gì tôi đang nói và bảo: “Hiến Pháp cho chúng ta quyền tự do tín ngưỡng”. Sau khi chúng tôi nói chuyện một lúc, ông ấy mỉm cười và nói với tôi: “Một trong các học viên Pháp Luân Công đã nói với tôi những điều này.” Tôi hỏi ông ấy đã thoái ĐCSTQ chưa. Ông ấy bảo: “Tôi biết ý anh là gì. Thoái Đảng là phải từ tâm, chứ không phải là thứ phải làm một cách công khai. Tôi đã thoái và sử dụng bí danh.” Ông ấy nói ông ấy đã không còn xử lý bất cứ vấn đề nào liên quan đến bức hại Pháp Luân Công. Khi chúng tôi chia tay, trước mặt rất nhiều người ông ấy cười và nói lớn: “Tôi đã có một bí danh!” Tôi rất mừng cho ông ấy, chúng tôi bắt tay nhau và tạm biệt. Từ cuộc trò chuyện, tôi thấy được hầu hết người dân ở Trung Quốc đại lục đã thức tỉnh như thế nào. Họ đã nhìn thấu được những lời dối trá của ĐCSTQ và đang chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Cùng tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, với việc thanh trừ tà ác lượng lớn trong các không gian khác và việc giảng chân tướng kiên định của các học viên Pháp Luân Đại Pháp, thái độ của người dân thế giới đối với Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi. Qua việc giảng chân tướng, tôi có thể cảm nhận rõ điều này, Khi tà ác phô thiên cái thế bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nhiều người đã không dám thảo luận về Pháp Luân Công công khai vì sợ ĐCSTQ. Họ thậm chí còn sợ nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Hình thế giờ đang thay đổi.

Một số thương nhân độc lập cần mở rộng cửa hàng của chúng tôi. Chủ nhà đã thuê một công ty xây dựng để cải tạo lại vị trí. Có khoảng hơn chục công nhân xây dựng ở đó. Sau khi tôi gặp họ, họ nhớ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một công nhân hỏi lớn giữa đông người: “Nguyên lý của Pháp Luân Công là gì?” Tôi nói với anh ấy: “Nguyên lý của chúng tôi là Chân – Thiện – Nhẫn và đó là những gì chúng tôi chiểu theo. Chúng tôi muốn trở thành người tốt.” Có người nói rằng anh ấy có một đĩa DVD đẹp về Pháp Luân Công, người khác nói rằng anh ấy đã lấy tài liệu Pháp Luân Công, và một số người nói rằng họ nhìn thấy các thông điệp giảng chân tướng trên một số tờ tiền. Họ bàn về Pháp Luân Công mà không sợ hãi.

Trong quá trình xây dựng, tôi thường nói chuyện với họ về những điều cơ bản của Pháp Luân Công. Một số người thích bàn luận với tôi về Pháp Luân Công bất cứ khi nào họ nhìn thấy tôi. Bất kỳ khi nào một công nhân nhìn thấy tôi, anh ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.” Tôi mỉm cười và gật đầu. Anh ấy thỉnh thoảng cũng nói thêm: “Trời sẽ diệt Trung cộng. Tam thoái bảo bình an.” Tôi hỏi anh ấy: “Anh đã gia nhập ĐCSTQ hay các tổ chức liên đới của nó chưa?” Anh ấy đáp rằng chưa. Tôi nói với anh ấy rằng chỉ cần anh ấy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, anh ấy sẽ được bảo vệ. Sau đó, bất cứ khi nào nhìn thấy tôi trên công trường, anh ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.” Tôi rất vui khi mỗi lần nghe thấy điều ấy.

Trong quá trình giảng chân tướng, tôi cũng gặp những người từ chối lắng nghe, trong đó có cả một người bạn làm việc cho Chính phủ. Tôi sẽ không bỏ cuộc, trước khi kết thúc Chính Pháp, tôi sẽ vẫn có thời gian để cứu cậu ấy.

Trong nhiều năm Chính Pháp này, tôi đã hiểu được rằng chúng ta các học viên Pháp Luân Đại Pháp là một chỉnh thể như thế nào. Thậm chí nếu một người trong chúng ta không thể cứu một người, người đó cũng đã thiết lập nền tảng cho học viên Pháp Luân Đại Pháp khác tiếp tục con đường. Tôi ước chúng ta làm tốt ba việc và trong Chính Pháp. Tôi hy vọng chúng ta hợp tác và phối hợp tốt, kiên trì giảng chân tướng và cứu chúng sinh, và đáp ứng các yêu cầu của Sư phụ.

Cảm tạ Sư tôn vì sự cứu độ từ bi của Ngài!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/8/232035.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/19/121500.html

Đăng ngày 04-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share