Bài viết của Thanh Tú, một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 03-11-2010] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu trên toàn thế giới!
Tối qua khi tôi đang truy cập vào trang web Minh Huệ (phiên bản tiếng Trung), tôi vui mừng thấy kinh văn mới của Sư phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2010”. Khi tôi đọc được câu này: “nhưng chư vị không thật sự là đệ tử của họ đâu, chư vị là đệ tử Đại Pháp, mục đích là để đợi ngày hôm nay.”, tôi giật mình. Tôi không thể cầm được nước mắt. Câu này khiến tôi nghĩ tới những kiếp sống vật vã kiếm tìm ý nghĩa của cuộc đời, và tầng tầng lớp lớp tư tưởng và nghiệp lực từ tiền kiếp đã tạo ra trở ngại to lớn cản trở tôi đắc Pháp, và nghĩ cả về tu luyện hiện giờ của tôi; việc tôi đã lạc lối hết lần này đến lần khác và chơi vơi giữa hy vọng và tuyệt vọng hết lần nọ tới lần kia. Nó khiến tôi minh bạch hơn những vất vả mà Sư phụ đã chịu đựng để cứu độ tôi.
Sư phụ đã từng giảng:
“…khi tôi nghe hoặc xem học viên nói về tâm đắc thể hội tôi thấy yên lòng nhất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc)
Là một đệ tử Đại Pháp, tôi không biết tôi có thể dâng gì lên Sư phụ của chúng ta. Tôi muốn nhân Pháp hội qua Internet này mà gửi bài chia sẻ kinh nghiệm trong năm qua của mình như là món quà nhỏ bé lên Sư phụ của chúng ta.
1. Loại bỏ những chấp trước căn bản và thực sự tín Sư tín Pháp
Từ khi mới đắc Pháp, tôi đã nghe theo những lời Sư phụ dạy và chú ý đặc biệt tới việc học Pháp và đề cao từ trong Pháp. Do đó, tôi luôn cảm thấy rằng tôi không có vấn đề nào trong việc học Pháp lẫn việc tín Sư tín Pháp. Tuy nhiên, trong năm qua, tu luyện của tôi đã chậm lại. Có một hàng rào vô hình đã ngăn tôi lại và tôi không thể đột phá nó dù cố gắng đến mấy. Nó biểu hiện ở việc không hiểu rõ các pháp lý. Tôi không thể tìm thấy câu trả lời cho mình từ việc học Pháp. Tôi không đủ chính niệm vững vàng từ Pháp, và tôi khá dễ dàng bị tư tưởng con người lấn lướt. Tôi có một chấp trước truy cầu phức tạp đã cắm rễ rất sâu và rất khó buông bỏ. Vì tôi không thể vượt qua trạng thái tu luyện tồi tệ này, tôi trở nên thiếu ổn định. Tôi bắt đầu né tránh các học viên khác. May mắn thay, “hướng nội” đã trở thành một cơ chế tự động trong tu luyện của tôi, do vậy, ngay cả trong một hoàn cảnh vô cùng khó khăn như vậy, tôi vẫn chăm chỉ học Pháp. Tôi nỗ lực hết sức mình để so sánh hành động của mình với các yêu cầu của Pháp và cố gắng tìm ra vấn đề của bản thân. Tôi sẽ cầu xin Sư phụ giúp tôi khi mọi thứ đang trong tình trạng khó khăn nhất. Do vậy, mặc dù tôi vấp váp trong tu luyện cá nhân, tôi vẫn tiếp tục bước trên con đường tu luyện và nỗ lực cố gắng làm tốt ba việc.
Một lần khi tôi đang ăn, tôi nói với người thân của mình cũng là học viên về các vấn đề trong tu luyện của mình. Anh ấy nói với tôi: “Em không nên luôn cố gắng rút ra kết luận. Không phải là để em làm nghiên cứu đâu. Sư phụ đã từng nói rằng điều duy nhất em cần làm là làm theo những gì Sư phụ nói. Nếu Sư phụ chưa giải thích điều gì đó, em sẽ không thể tìm ra lý do tại sao, cho dù em cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa bằng tư tưởng con người.”
Anh ấy nói điều này rất bình tĩnh, nhưng lời của anh thực sự làm tôi chấn động. Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi có một vấn đề lớn trong tu luyện của mình. Tôi không thực sự và toàn tâm toàn ý tín Sư tín Pháp.
Ban đầu khi tôi nhận thức được vấn đề này, tôi đã choáng váng đến mức không biết phải làm gì. Nếu ai đó nói điều đó với tôi trước đây, dù thế nào, tôi thậm chí hẳn sẽ không để tâm đến nó. Tôi tự nhủ: “Thế còn tất cả những điều tôi đã làm trước đây thì sao, chẳng hạn như đi Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp với việc mạo hiểm cuộc sống của chính mình và chứng thực Đại Pháp trong rất nhiều năm mà không màng đến lợi ích cá nhân và an toàn của bản thân? Những hành động này có phải là do thực sự tín Sư tín Pháp không?” Bình tĩnh lại, tôi nghiêm túc suy ngẫm về tu luyện của mình và dần dần có một thể ngộ minh bạch hơn.
Tôi nhận thấy rằng tôi đã nghe lời của Sư phụ và dành nhiều thời gian để học Pháp và tôi thực sự muốn tu luyện tốt. Nhưng trên thực tế, tôi không hoàn toàn chiểu theo các pháp lý của Đại Pháp trong cuộc sống của mình. Bất cứ khi nào tôi học Pháp, một cơ chế nhất định bắt đầu tự động vận hành, gọi là “kiểm tra, suy luận, quy nạp và tổng kết”. Loại kiểm tra này, kết hợp cả các thông tin sẵn có và thông tin thu thập được, sau đó xét đến “tình hình thực tế” và cuối cùng đi tới một cái gọi là “kết luận”. Tôi đã lầm tưởng rằng cái “kết luận” như vậy chính là Đại Pháp và coi đó là kim chỉ nam cho tu luyện của mình. Tôi sẽ chấp nhận những phần khác của Đại Pháp mà tôi có thể hiểu, đồng tình hoặc tin tưởng. Nếu tôi không thể hiểu, đồng tình hay tin tưởng, tôi sẽ giữ mối nghi ngờ hoặc cố gắng gạt chúng qua một bên. Những phần khiến tôi không thể hiểu hoặc tin hoặc đồng tình sẽ làm tôi bối rối và đây là một trạng thái mà tôi thực sự nên thay đổi.
Vậy thì, kiểu suy nghĩ “nghiên cứu” tự động này bắt nguồn từ đâu? Nhận thức của tôi là, trên bề mặt thì nó xuất phát từ khoa học. Khoa học sử dụng hình thức và tính toán phức tạp và dài dòng, cố tình tạo ra một ảo giác bí ẩn. Bạn càng dấn sâu vào đó, bạn sẽ càng khó hoàn toàn hiểu nó hơn. Nó sẽ cho bạn một loại cảm giác “kinh ngạc”. Tôi là người được sinh ra với đầu óc đơn giản, do đó tôi tôn thờ những người có tư duy logic mạnh mẽ và giỏi lý luận. Cố ý hoặc vô tình, tôi cố gắng phát triển khả năng gọi là “nghiên cứu” của mình. Phương pháp suy nghĩ này dần dần bắt đầu kìm giữ tôi lại. Khi tôi đang học Pháp, nó bắt đầu tự động kích hoạt, khiến tôi vô tình “nghiên cứu” Đại Pháp thay vì “thực sự học” Đại Pháp, hay “thực sự tin” vào Đại Pháp. Do đó, tôi không thể hoàn toàn đồng hóa với Đại Pháp.
Suy nghĩ sâu hơn, kiểu suy nghĩ này đến từ an bài của cựu thế lực. Nó là minh chứng về đặc tính ích kỷ của vũ trụ cũ. Mục đích của tất cả những an bài đối với các đệ tử Đại Pháp của cựu thế lực là gì? Trong Giảng Pháp trong dịp Tết Nguyên tiêu ở miền Tây Mỹ quốc, Sư phụ giảng:
“Mục đích mà chúng muốn chính là chúng muốn vũ trụ qua Chính Pháp mà khôi phục thành một dạng như chưa Chính Pháp, vẫn là một bộ những thứ của chúng. Vẫn là sơn của chúng, vẫn là thuỷ của chúng, vẫn là Thần của chúng, vẫn là trạng thái của chúng. Vì chúng chính là thành tựu như vậy, chúng không muốn cải biến. [Điều] chúng muốn cải biến là khiến hình thức bề mặt trở thành tốt hơn. Chính là tựa như giặt sạch bộ quần áo bất thuần tịnh cho chúng, nhưng vẫn là bộ quần áo cũ, ý tứ là như thế, nhưng mà hình dung này không chuẩn xác, chỉ có thể nói vậy thôi. Chúng chỉ muốn là trên cơ sở rằng bất kể cái gì vốn có sẽ không mất đi, thông qua an bài chi tiết của chúng mà khéo léo lưu lại qua kiếp này. Đó là điều làm không được. Đó chính là điều chúng muốn. Ngay từ đầu tôi đã phủ định chúng rồi, nếu không, thì đành rằng chúng không muốn huỷ hết thảy mọi thứ này, nhưng lại sẽ là sẽ huỷ đi hết thảy.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
cựu thế lực chính là muốn đạt được mục tiêu đó, do vậy những an bài của chúng cho các đệ tử Đại Pháp cũng tập trung vào mục đích này. Chúng muốn các đệ tử Đại Pháp đi theo an bài của chúng mà tu luyện và chúng hy vọng các đệ tử Đại Pháp sẽ trở thành những gì chúng muốn, đó là:
“ Vẫn là sơn của chúng, vẫn là thuỷ của chúng, vẫn là Thần của chúng, vẫn là trạng thái của chúng.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Chúng cũng không thể sắp đặt được quan hệ với Đại Pháp, nhưng trong suốt thời kỳ Chính Pháp chúng vẫn tham dự vào. Tất cả những gì chúng đang làm là sử dụng Đại Pháp để bảo hộ bản thân và trốn tránh thảm họa. Chúng không thực sự ngộ ra các pháp lý của Đại Pháp. Chúng không muốn thực sự thay đổi bản thân từ căn bản cũng không đồng hóa với Đại Pháp.
Do vậy, nếu các đệ tử Đại Pháp không thể nhận diện rõ những an bài này, biểu hiện nổi bật đó là mục đích học Pháp không phải để thay đổi bản thân hay đồng hóa với Đại Pháp. Thay vào đó,
“ mục đích học Đại Pháp là lợi dụng Đại Pháp để bảo hộ những thứ mà bản thân họ không buông bỏ trong tâm cũng như những gì đó trong tôn giáo, hoặc Thần trong tâm của họ.” (Tinh tấn yếu chỉ – Đại Pháp không thể bị lợi dụng)
Tôi đọc đi đọc lại câu này và bắt đầu lờ mờ hiểu được lý do căn bản tại sao tôi không thể đề cao bản thân ngay cả khi tôi đặt nỗ lực vào việc học Pháp và hướng nội.
Bởi vì tôi không đột phá được an bài của cựu thế lực và không hoàn toàn thoát khỏi đặc tính ích kỷ của vũ trụ cũ, tôi không thực sự buông bỏ tất cả chấp trước, không thực sự buông bỏ quá khứ. Khi tôi đang đọc Pháp, tôi bị can nhiễu bởi suy nghĩ đó, và dường như tôi đang đeo kính mát. Tôi không thực sự thấu tỏ nội hàm của Pháp. Dù tôi có nỗ lực tu luyện đến mấy, nếu tôi theo cách nghĩ như thế để tu luyện, cái “kết luận” mà tôi sẽ nhận được luôn luôn bị một lớp phân cách với yêu cầu chân chính của Đại Pháp. Một mặt tôi đã cố gắng học Đại Pháp, mặt khác tôi đang cố gắng để bảo vệ những khái niệm cơ bản nhất của mình và sẽ không muốn những lợi ích cơ bản của mình bị ảnh hưởng. Tôi sẽ không buông bỏ chấp trước căn bản của mình và đó không phải là chân chính tu luyện.
Sau khi tôi tìm thấy nguyên nhân căn bản trong vấn đề của mình, tâm trí tôi trở nên rõ ràng và tôi bắt đầu hiểu được nhiều chấp trước ẩn sâu trong tâm đã khiến tôi bối rối trước đây. Tôi hiểu được điều được gọi là “học Pháp với tâm thuần tịnh”. Tôi ngừng cố gắng tìm kiếm hoặc nghiên cứu. Tôi cũng ngừng “cố gắng kết hợp tình huống cá nhân của bản thân” và cố gắng tìm ra một “kết luận phù hợp với tình hình của tôi” hơn. Thay vào đó, tôi hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Đúng như những gì Sư phụ đã yêu cầu:
“Chư vị không nghĩ gì hết, thì khi chư vị đọc Pháp, điều Pháp nói [cho chư vị] là đúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân 1998)
Trong tu luyện của mình, bất cứ khi nào tôi gặp phải điều gì đó, giờ đây tôi nghĩ về điều mà Sư phụ yêu cầu và sau đó tôi làm theo yêu cầu đó. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy rằng tu luyện thật quá đơn giản, và lần đầu tiên tôi đã học được rằng tôi có thể sống cuộc đời một cách đơn giản đến vậy – quá đơn giản, quá gọn gàng và quá dễ dàng. Những nghi ngờ và lo ngại đó đã cản trở tôi trước đây và những bận tâm đó giờ đây đã biến mất. Tôi cũng lần đầu tiên hiểu được tại sao:
“Như mọi người đã biết, [khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Chín)
Lần đầu tiên, tôi đạt được trạng thái thoải mái và vui vẻ. Do đó tôi chỉ có Pháp trong tâm và tôi là một đệ tử Đại Pháp thực sự.
Tôi biết rằng thể ngộ quan trọng này trong tu luyện của tôi là nhờ có sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ. Sau khi thấy được đệ tử của Ngài có tâm chân chính tu luyện, chính Sư phụ đã giúp đệ tử của Ngài loại bỏ tầng lớp trở ngại đó và gột sạch những nhân tố thực sự gây can nhiễu từ tầng lớp đó đang cố gắng ngăn cản đệ tử đắc Pháp. Đó có thể là lý do tại sao tôi đột nhiên không thể cầm được nước mắt khi tôi đọc những điều Sư phụ giảng:
“nhưng chư vị không thật sự là đệ tử của họ đâu, chư vị là đệ tử Đại Pháp” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)
Tôi dường như trở lại với thời đầu đắc Pháp. Tôi nhớ lại niềm vui của việc ‘tái ngộ’ với Sư phụ: “Tôi đã tìm thấy Sư phụ của mình. Sư phụ đã nhận tôi là đệ tử của Ngài.” Đó thực sự là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
2. Cố gắng hết sức để cứu độ chúng sinh
Trong năm qua, tôi đã dùng điện thoại di động để gửi các tin nhắn theo nhóm và gọi điện thoại để cứu chúng sinh. Lúc đầu, tôi chủ yếu tập trung vào việc gửi các tin nhắn theo nhóm. Tôi sử dụng các tin nhắn văn bản do các đồng tu soạn được đăng trên trang web Minh Huệ. Sau đó tôi bắt đầu soạn các tin nhắn văn bản của riêng mình. Ban đầu tôi sử dụng một cái điện thoại đời rất cũ chỉ gửi được từng tin nhắn một. Mỗi tin nhắn bị giới hạn độ dài là 60 từ. Sau đó tôi mua một điện thoại di động mới cho phép tôi viết các tin nhắn dài tới 100 từ. Hơn nữa, tôi có thể sử dụng phần mềm nhắn tin theo nhóm. Nó chỉ mất một giây để gửi một tin nhắn và tôi có thể gửi số lượng lớn các tin nhắn. Các nội dung của tin nhắn gồm từ chân tướng về vụ tự thiêu tới sự thật về Đại Pháp, cũng như sự thật về cuộc bức hại tới vụ kiện chống Giang Trạch Dân, chương trình biểu diễn Shen Yun, thuyết phục mọi người thoái Đảng cộng sản Trung Quốc v.v…Tôi đã gửi nhiều thông điệp khác nhau. Chuẩn bị những tin nhắn văn bản đó khá công phu. Bởi vì bị giới hạn số lượng ký tự, tôi phải tìm cách giảng chân tướng mà không thể sử dụng một số từ khóa. Sau khi chuẩn bị các tin nhắn, tôi phải liên tục chỉnh sửa. Tôi thường phải mất hơn nửa giờ để gửi một tin nhắn văn bản.
Vì phải đi làm, tôi tận dụng những khoảng thời gian trống ngắn ngủi vào buổi sáng và giờ ăn trưa, hoặc trước giờ ăn tối để gửi những tin nhắn văn bản ngắn. Buổi sáng, tôi cố gắng rời khỏi nhà sớm và trên đường đi làm, tôi sẽ dừng ở một nơi nào đó trong thời gian ngắn để gửi từ vài chục đến cả trăm tin nhắn văn bản ngắn. Trong một thời gian, tôi đã về nhà để ăn trưa. Sau giờ làm, tôi sẽ mua hai cái bánh bao hấp hoặc một cái bánh kếp và sau đó tìm một con đường yên tĩnh. Trước tiên tôi bật điện thoại di động của mình lên và bắt đầu gửi các tin nhắn theo nhóm. Sau đó tôi nhanh chóng ăn hết hai cái bánh bao hấp. Rồi sau đó là đến giờ phát chính niệm. Sau khi làm việc vào ban đêm, thỉnh thoảng tôi sẽ không đi thẳng về nhà. Tôi sẽ mua hai cái bánh bao hấp rồi nhanh chóng ăn. Tôi đạp xe và có thể gửi tin nhắn trong 3 – 4 tiếng. Thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy các tin nhắn đang tiếp tục được gửi đi, lần lượt từng cái, do đó tôi không thể tắt máy và phải đợi. Tôi về nhà muộn nhất là sau 11 giờ tối. Trời rất tối và yên tĩnh, nhưng tôi không hề sợ hãi.
Tôi có nhiều thời gian rảnh hơn cho Đại Pháp vào kỳ nghỉ cuối tuần. Tôi nhớ một buổi sáng thứ Bảy tôi rời nhà từ sớm và ở bên ngoài cả ngày hôm đó. Tôi đã gửi tổng cộng 2000 tin nhắn. Đó là ngày mà tôi đã gửi được nhiều tin nhắn nhất. Tôi cảm thấy hài lòng về việc tôi làm ngày hôm đó.
Trong quá trình gửi tin nhắn văn bản, tôi nhận được rất nhiều phản hồi. Một số là những lời nguyền rủa. Với những tin phản hồi đó, tôi thiện tâm trả lời: “Tôi thực sự mong muốn điều tốt nhất cho bạn”. Hầu hết các tin nhắn trả lời đều đặt câu hỏi và tôi kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn. Một số phản hồi đồng ý thoái ĐCSTQ. Sau đó tôi nhắn trả lời và giúp họ thoái ĐCSTQ bằng bí danh. Cuối cùng một người khác đã trả lời “Cảm ơn!” Tôi nhớ một trong những tin trả lời viết: “ĐCSTQ cho tôi tiền.” Tôi đáp: “Cho dù bạn làm ở đâu, bạn cũng sẽ kiếm được tiền bởi vì đó là điều bạn xứng đáng nhận được cho những gì bạn đã làm. Nếu bạn tới Mỹ để làm việc, bạn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Bạn cứ thử ở nhà và không làm gì cả xem, liệu ĐCSTQ có còn cho bạn tiền không?” Sau một khoảng thời gian ngắn, người đó đáp: “Tôi là thị trưởng thành phố.” Tôi đáp: “Ngay cả khi ông là một thị trưởng, ông sẽ muốn có một tương lai tốt đẹp. Gờ đây ông đã biết được chân tướng, hãy cố gắng lý trí hơn. Xin hãy thực sự nghĩ về cuộc sống của chính ông!” Ông ấy không trả lời. Sau đó tôi đã gửi một tin nhắn khác cho ông ấy: “Sau khi ông đã nghĩ kỹ, ông có thể nhắn lại từ “được” để biểu thị rằng ông đồng ý thoái ĐCSTQ. Thần đang nhìn vào tâm của con người. Đừng bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này!” Tôi tự nhủ ông ấy chắc có lẽ có nhiều lo ngại ở cương vị của mình. Mặc dù ông ấy không trả lời nữa, tôi cũng đã cho ông ấy biết sự thật và cả cách tự cứu mình. Thâm tâm ông ấy đã cảm động. Có lẽ trong tương lai, ông ấy sẽ có lựa chọn sáng suốt.
Ban đầu, tôi gặp tình trạng thẻ điện thoại di động bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Tôi thường phát chính niệm. Tôi duy trì phát chính niệm trong khi gửi các tin nhắn. Tôi nhớ vào một buổi tối, thẻ di động của tôi bị khóa. Tôi có một niệm kiên định: “Không ai có thể can nhiễu tôi cứu chúng sinh. Bất kỳ tà ác nào hoặc nhân tố nào đang can nhiễu các tin nhắn giảng chân tướng của tôi phải bị thanh trừ ngay lập tức. Thanh trừ tất cả tà ác đang khóa thẻ di động của tôi.” Tôi nắm chiếc thẻ di động trong tay và thầm nhẩm đọc khẩu quyết Chính Pháp. Tôi cảm thấy thẻ di động của tôi biến thành một bông hoa sen khổng lồ tỏa sáng muôn phương. Sau đó, tôi lắp thẻ điện thoại vào máy và bật phần mềm tin nhắn theo nhóm. Điện thoại của tôi bắt đầu làm việc trở lại. Những việc tương tự cũng đã xảy ra nhiều lần khiến tôi thực sự cảm nhận được uy lực của chính niệm.
Sau đó, trên Internet, một số đồng tu đã đề xuất một gói lưu trữ lớn hơn cho các tin nhắn có màu và tin nhắn thoại. Tôi đã mua một điện thoại di động mới có một tính năng nói tiếng Trung phổ thông và bắt đầu gửi các tin nhắn màu và tin nhắn thoại. Trên trang Minh Huệ, các đồng tu đăng các bức tranh nhiều màu rất đẹp và các tài liệu bằng giọng nói rất hữu ích cho việc giảng chân tướng. Một tin nhắn văn bản màu sắc, được thiết kế đẹp thực sự giống như một tài liệu giảng chân tướng. Lợi ích của một tin nhắn màu là nó có thể được gửi trực tiếp tới tay một người và nó có thể được lưu lại. Sau khi một người đọc nó, nó có thể được chuyển tiếp đến bạn bè và người thân. Lợi ích của các tin nhắn thoại đó là lưu trữ được lượng thông tin rất lớn. Nếu một người có thể nghe hết toàn bộ tin nhắn thoại, nó thực sự có thể cứu người đó. Sau khi nghe tin nhắn lần đầu tiên, một số người thậm chí nghe lại lần hai. Nhận ra điều này, tôi đã sử dụng phần mềm để nối nhiều tin nhắn thoại với nhau. Do đó, mỗi tin nhắn thoại có thể kéo dài tới 20 phút (việc này đã được đăng trên trang Minh Huệ.) Khi tôi đang gọi điện thoại để giảng chân tướng, tôi đã sắp xếp để liên hệ với các vùng khác nhau và các nhóm người khác nhau, rồi sau đó lựa chọn các tin nhắn thoại khác nhau. Kết quả là khá tốt. Ví dụ, với những nơi như Trùng Khánh, Bắc Kinh và Thiên Tân, tôi chủ yếu tập trung vào việc dùng các tin nhắn thoại bắt đầu với “vụ kiện họ Giang”. Khi mọi người nghe thấy những cái tên như “Bạc Hy Lai” hay “Giang Trạch Dân”, họ ngay lập tức tỏ ra quan tâm. Đối với các vùng có thảm họa, tôi tập trung sử dụng những tin nhắn thoại bắt đầu với “Nhẩm chín từ vàng để bảo vệ tính mạng”. Bởi vì tôi đã có sẵn đối tượng mục tiêu trong đầu, kết quả rất tốt. Nhiều người lắng nghe trên mười phút và thậm chí đã nghe hết toàn bộ. Có khá nhiều người đã nghe trong 30-40 phút. Một số người thậm chí còn lắng nghe một đến hai giờ.
Khi lần đầu tiên tôi gặp một người lắng nghe trong hai giờ, tôi đã có một suy nghĩ rất xấu trong đầu: Có phải anh ta định tiêu tốn thời gian trên thẻ di động của mình không? Có phải anh ta đang cố gắng định vị nơi mình gọi đi không? V.v… Sau đó, tôi phủ nhận những niệm xấu này. Tôi tự nhủ: “Tại sao mình lại nghĩ mọi thứ theo góc độ tiêu cực vậy? Tại sao mình không nghĩ rằng anh ấy thực sự lắng nghe và muốn biết nhiều hơn về chân tướng? Hoặc, sau khi anh ấy nghe xong, họ hàng hoặc bạn bè của anh ấy đến và cũng muốn nghe? Hoặc có lẽ người nghe máy có thể là một đồng tu cũng muốn sử dụng cơ hội này để những người xung quanh anh ấy/cô ấy biết chân tướng? Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Sau đó, tôi gọi cho một số điện thoại ở Trùng Khánh. Lúc đó anh ấy đang bận việc gì đó nên đã không nghe cuộc gọi của tôi. Sau đó một lúc, anh ấy gọi lại. Tôi bật tài liệu giảng chân tướng bằng tiếng Trung chuẩn. Anh ấy đã lắng nghe toàn bộ – 49 phút. Đó là một cuộc gọi đường dài. Rõ ràng anh ấy biết rằng nó là một cuộc gọi đường dài và rằng là một cuộc gọi rất đắt. Thế những anh ấy vẫn im lặng lắng nghe trong một thời gian lâu như vậy. Sau đó, tôi đã hoàn toàn thay đổi những niệm xấu mà tôi đã từng nghĩ. Tôi thực sự nhận ra rằng chúng sinh đang đợi được biết chân tướng và đợi được cứu. Kể từ đó, cho dù phía đầu dây bên kia nghe trong bao lâu, tôi đều phát chính niệm và thanh trừ can nhiễu từ các sinh mệnh và các nhân tố tà ác đằng sau người đó để họ có thể được cứu.
Khi chia sẻ kinh nghiệm cá nhân, tâm tính của một người rất có liên quan đến hiệu quả đối với phía bên kia. Trạng thái tâm trí không thuần tịnh, thiếu ổn định sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới hiệu quả của việc giảng chân tướng. Một lần tôi đang gọi điện thoại cho một đồng tu. Các cuộc gọi của học viên khác cũng thường kéo dài khoảng 10 phút. Tuy nhiên, các cuộc gọi của tôi thường xuyên bị treo. Tôi ngay lập tức hướng nội và nhận ra rằng tôi có tâm tật đố. Tôi tự hỏi tại sao tôi không có kết quả tốt trong việc gọi điện thoại ngay cả khi tôi đã giúp anh ấy cài đặt tập tin thoại đó. Nó hẳn phải là do mọi người trong vùng mà đồng tu đang gọi điện tới có một hiểu biết tốt hơn về chân tướng. Vào lúc đó, tôi cũng muốn gọi cho những số trong khu vực đó. Tôi đã quá đố kỵ! Tôi ngay lập tức thanh trừ tư tưởng đó. Tôi tự nhủ rằng, đối với những vùng không có phản hồi tốt trong việc nghe các tệp tin thoại giảng chân tướng, chúng ta nên tăng cường các nỗ lực giảng chân tướng. Tôi bình tĩnh lại và buông bỏ chấp trước truy cầu kết quả, tâm hiển thị và tiếp tục gọi điện thoại. Ngay lập tức tôi nhận được những kết quả tốt. Một người đã nghe trong 2 tiếng đồng hồ sau đó.
Trong năm qua, để giảng chân tướng tốt hơn, tôi đã chuyển đổi bốn điện thoại di động. Thỉnh thoảng tôi sử dụng hai chiếc điện thoại di động làm việc cùng một lúc. Hàng tháng, tôi sử dụng trung bình 20-30 thẻ điện thoại di động. Tôi có cha mẹ già phải chăm sóc, người thân và đồng nghiệp phải giữ liên lạc và các con học ở trường – tất cả những việc này đều cần tiền. Do đó, tôi cố gắng hết sức để cắt giảm chi phí sinh hoạt. Chi phí cá nhân của tôi vào khoảng 100 Nhân dân tệ mỗi tháng. Trong thành phố chúng tôi thì số tiền này là khá ít ỏi. Ở nhà tôi thường ăn mỳ với một chút rau. Rau chúng tôi ăn ở nhà nhiều nhất là bắp cải thảo. Việc chúng tôi ăn cải thảo trong cả tuần diễn ra khá thường xuyên.
Tôi hầu như không mua một bộ quần áo mới nào trong vài năm qua. Sau đó tôi nhận ra rằng những gì tôi đang mặc quá khác biệt so với các đồng nghiệp của tôi, và họ có thể không lý giải được, do vậy tôi đã chọn mua một vài quần áo. Tôi cố gắng hết sức để chọn những quần áo có chất lượng tốt nhưng không bị ảnh hưởng bởi xu hướng thời trang để tôi có thể mặc chúng trong một thời gian dài. Tôi sẽ không cần phải chi tiêu quá nhiều nhưng vẫn làm được nhiều việc. Tôi cảm thấy cả thời gian lẫn tiền bạc đều không thuộc về tôi, thay vào đó chúng thuộc về Đại Pháp. Nó sẽ giống như phạm tội nếu tôi không thể tối đa hóa việc sử dụng hiệu quả thời gian và tiền bạc. Thỉnh thoảng khi tôi không tu luyện tốt, tôi sẽ mất nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, vì vậy tôi có ít thời gian hơn để làm việc và tôi sẽ cảm thấy rất tệ.
Sư phụ từ bi và sử dụng nhiều cách để giúp tôi cải thiện điều kiện sống. Tháng 7 và tháng 8 năm nay, tôi đã dùng 40 thẻ điện thoại và tiêu trên 800 Nhân dân tệ. Tuy nhiên, trong tháng 9, tôi nhận được một khoản thưởng bất ngờ là 800 Nhân dân tệ. Tôi đã trải qua nhiều điều tương tự. Do đó, mặc dù lương của tôi không cao, tôi vẫn có đủ để trang trải chi phí học ở trường cho con và các sinh hoạt xã hội thường xuyên, và tôi chưa bao giờ do dự chi tiền cho việc giảng chân tướng. Tôi đã tiết kiệm rất nhiều tiền mà không ý thức được, và không có chút lo lắng nào về chi phí sinh hoạt của gia đình. Đôi khi tôi tự hỏi làm thế nào tôi có thể tiết kiệm được tất cả số tiền đó.
Bây giờ tôi muốn kể về một việc tuyệt vời. Theo phí gọi điện thoại, một thẻ điện thoại có thể cho phép tôi gửi tối đa là 600-700 tin nhắn. Tuy nhiên, hầu hết mọi thẻ điện thoại mà tôi sử dụng đều vượt giới hạn đó. Hầu hết các thẻ đều cho phép tôi gửi trên 1000 tin nhắn. Một số thẻ thậm chí còn cho phép tôi gửi trên 2000 tin nhắn. Một thẻ điện thoại thậm chí còn cho phép tôi gửi trên 8000 tin nhắn. Ban đầu tôi đã chi hơn 20 Nhân dân tệ cho một thẻ điện thoại. Sau khi sử dụng nó trong vài ngày, tôi kiểm tra mức sử dụng và thông báo cho biết rằng tôi vẫn còn hơn 1.000 Nhân dân tệ. Người bình thường có thể nghĩ đó là một điều không thể tin được, nhưng cá nhân tôi đã trải nghiệm điều này.
Trong năm qua, cho dù thời tiết ra sao, tôi không bao giờ dừng chứng thực Pháp. Dưới cái nắng nóng thiêu đốt tháng 6 hay trong cái gió lạnh cắt da cắt thịt tháng 12, rời khỏi nhà khi mặt trời mới ló, và trở về nhà khi ánh trăng rọi sáng trên bầu trời, bước đi trên những con đường đầy tuyết và trong những ngày mưa tầm tã, chịu đựng cái đói và bị côn trùng cắn – tôi đã vượt qua tất cả những khó khăn này bởi vì điều mà tôi khắc ghi trong tim là sứ mệnh cứu độ chúng sinh. Đối với một đệ tử Đại pháp:
“ Cật khổ đương thành lạc
Tạm dịch:
Lấy chịu khổ làm vui”
(Hồng Ngâm – Khổ kỳ tâm chí)
không phải là một khẩu hiệu mà là niềm hạnh phúc thực sự và tột đỉnh vinh quang.
3. Âm thầm phối hợp, viên dung trong chỉnh thể
Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi tới trang web Minh Huệ và những đồng tu đã đăng tải những tin nhắn văn bản giảng chân tướng, những tin nhắn văn bản có màu và những tập tin thoại trên trang Minh Huệ. Tôi cũng muốn cảm ơn những đồng tu đã phát triển các tin nhắn tập tin ngắn gửi cho nhóm trên điện thoại và phần mềm liên kết các số điện thoại v.v… Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi tới các đồng tu đã viết “Hướng dẫn kỹ thuật thực hành nhắn tin SMS” và “Hướng dẫn kỹ thuật thực hiện các cuộc gọi giảng chân tướng”. Tôi muốn cảm ơn các đồng tu biên soạn “Hướng dẫn biên tập MMS”. Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả các đồng tu đã đóng góp cho phương pháp giảng chân tướng qua điện thoại, gồm cả những người làm việc trong đội ngũ kỹ thuật, chỉnh sửa nội dung, v.v…Tôi muốn cảm ơn các đồng tu đã làm công việc này trước tôi và đăng tải kịp thời những kinh nghiệm của họ trong việc sử dụng điện thoại giảng chân tướng trên trang Minh Huệ. Cảm ơn tất cả các bạn rất nhiều! Chính nhờ những công việc vất vả thầm lặng của các bạn mà tôi có thể sử dụng điện thoại một cách dễ dàng để giảng chân tướng. Tôi thực sự cảm thấy rằng chúng ta các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Chúng ta càng phối hợp nhiều hơn, chúng ta càng mạnh mẽ hơn.
Được hưởng lợi từ sự giúp đỡ vị tha của các đồng tu, tôi cũng muốn chia sẻ những điều tôi đã học được. Một số học viên trong vùng của tôi cũng đã mua điện thoại di động. Tôi giúp họ cài đặt mọi thứ. Một số học viên sẵn sàng học cách cài đặt những phần mềm khác nhau và cách sử dụng chúng. Tôi cũng rất kiên nhẫn dạy họ cách làm điều đó. Một số học viên không muốn học bất cứ điều gì về cách sử dụng phần mềm. Họ chỉ muốn học cách gửi các tin nhắn. Sau đó tôi giúp họ thiết lập mọi thứ, như các tin nhắn văn bản, các tin nhắn màu, các tập tin thoại, các số điện thoại, v.v… và sau đó họ có thể sử dụng nó ngay lập tức. Tất cả các đồng tu của tôi đã làm rất tốt. Chúng ta khích lệ lẫn nhau và làm việc chăm chỉ hơn.
Sư phụ giảng:
“Việc cứu chúng sinh phải là chư vị làm, không chỉ là cần làm, mà mọi người nhất định phải làm cho tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)
Tôi cảm thấy rằng, là một đệ tử Đại Pháp trong giai đoạn cuối cùng này của Chính Pháp, chúng ta tất cả đều phải bước ra cứu chúng sinh. Chỉ khi làm điều đó chúng ta mới không cô phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ và xứng với danh hiệu “đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.”
Trong tu luyện sau này của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để có tâm thuần tịnh nhất khi học Pháp và tu luyện bản thân cho tốt. Tôi sẽ tiếp tục ra ngoài để cứu chúng sinh và thực hiện thệ ước tiền sử của mình.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/3/231727.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/20/121514.html
Đăng ngày 28-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.