Bài viết của Thủy Tụ, học viên tại tỉnh Cát Lâm

(Tiếp theo Phần 1)

4. Bước đi thật tốt trên con đường tu luyện trong khi biên tập các tài liệu giảng thanh chân tướng

[MINH HUỆ 10-11-2018] Để giúp người dân địa phương hiểu được chân tướng về Pháp Luân Đại pháp và cuộc bức hại, tôi đã nghĩ đến việc gửi các bài báo tới trang web Minh Huệ. Những bài báo như vậy có thể phơi bày kẻ hành ác và hành động của họ, trực tiếp thu thập thông tin về quả báo trong khu vực của chúng tôi, hoặc báo cáo những cải biến của các học viên địa phương sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay cuộc bức hại mà họ đã phải gánh chịu. Tuy nhiên, viết bài là một thách thức lớn đối với tôi, vì tôi chỉ học đến trung học.

Sư phụ giảng:

“Sư phụ khẳng định những gì đệ tử Đại Pháp làm, chư vị chỉ cần xuất phát từ nguyện vọng chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, thì những việc chư vị làm tôi đều sẽ khẳng định; dẫu là Pháp thân của tôi hay là chư Thần, chư vị chỉ cần thực hiện, thì sẽ đưa việc làm của chư vị mở rộng thành vĩ đại hơn, xuất sắc hơn, sẽ hiệp trợ chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008)

Lịch sử nhân loại được an bài cho các đệ tử Đại Pháp cứu độ chúng sinh. Chúng ta không nên để những quan niệm con người cản trở. Vì vậy, hàng đêm tôi dành một ít thời gian để đọc các bài trên trang Minh Huệ, bao gồm cả những bài về cuộc bức hại, về nhân quả báo ứng. Tôi cũng thu thập một số bài viết về cách viết bài. Tôi chỉ được đi học trường lớp chưa đến 10 năm, nhưng tôi đã tu luyện hơn chục năm trong Đại Pháp. Chưa kể rằng Sư phụ đang trông chừng tôi. Điều gì có thể ngăn trở một đệ tử Đại Pháp được chứ?

Tôi gửi một bài báo cho Minh Huệ Net và nó được xuất bản ngay sau đó. Tôi cẩn thận so sánh những chỗ sửa của các biên tập viên Minh Huệ để tìm ra những thiếu sót trong bài viết, và quan trọng hơn, là tìm ra những sơ hở trong tâm tính của mình. Theo thời gian, ban biên tập càng ngày càng ít sửa các bài viết và tờ thông tin giảng thanh chân tướng của tôi; đôi khi không phải thay đổi gì. Sau đó, tôi không chỉ viết các bài báo để phơi bày cuộc bức hại, mà tôi còn có thể viết bài chia sẻ kinh nghiệm. Hai bài báo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi đã được đưa vào Tuần báo Minh Huệ. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi.

Thỉnh thoảng khi viết bài, tôi thực sự có thể cảm nhận được Sư phụ đã gia trì cho tôi. Trước Ngày của Mẹ, tôi nghĩ rằng tôi nên viết bài báo về một người mẹ. Bài báo nên bao gồm sự thật về cuộc bức hại và cảm xúc của người mẹ dành cho các con đã bị bắt giữ của bà. Nó vừa phù hợp với cách nghĩ của người thường, lại vừa giúp họ hiểu về cuộc bức hại. Tuy nhiên, tôi lại không biết bắt đầu như thế nào. Tôi phát chính niệm và cầu Sư phụ gia trì cho tôi. Rồi tôi bắt đầu viết. Tôi viết bài báo một cách nhanh chóng và không gặp nhiều trở ngại khi nghĩ về các đồng tu bị bức hại và người dân bị lừa dối. Người nhà tôi, cũng là một học viên, đã rơi lệ sau khi đọc nó. Bài báo được đăng trên Minh Huệ Net trong vài ngày sau mà chỉ thay đổi vài từ. Làm sao tôi có thể nói rằng tôi đã viết bài báo này? Tôi ngạc nhiên trước sự siêu thường của Đại Pháp. Tôi cũng tự nhủ rằng tôi không nên quá vui mừng. Tất cả mọi thứ là do Sư phụ và Đại Pháp ban cho.

Về cơ bản, tôi ở trong trạng thái độc tu vì nhiều lý do. Tôi không gặp phải nhiều ma sát tâm tính trong môi trường phức tạp, cũng không có nhiều xung đột với mọi người. Sự tương tác với các đồng tu đơn giản là trao đổi qua email hay giúp các học viên làm tài liệu giảng thanh chân tướng. Có lần, một học viên gửi cho tôi một tin nhắn đề xuất rằng một học viên khác sẽ tiếp quản việc làm tài liệu giảng thanh chân tướng cho địa phương thay tôi. Tôi cảm thấy thật tệ. Tôi rất ngạc nhiên khi tôi lại động tâm đến thế. Tôi hướng nội và tìm thấy một niệm đầu bất thuần: muốn được nổi tiếng và để chứng thực bản thân. Tâm cầu danh và chứng thực bản thân này trong Đại Pháp thật đáng hổ thẹn làm sao! Nếu tôi không nhận được tin nhắn đó, tôi sẽ không nhận ra tôi đã có suy nghĩ này. Tôi bèn chính lại bản thân và trả lời tin nhắn, chia sẻ thể ngộ của mình theo Pháp và về cách thực hiện công việc tốt hơn, và rằng, tôi sẽ tham gia một khóa đào tạo về sắp chữ. Nhưng ở địa phương không có điểm sản xuất tài liệu mới nào được thiết lập. Điều phối viên sau đó đã đề nghị tôi tiếp tục công việc. Tôi biết điều này được Sư phụ an bài để giúp tôi loại bỏ chấp trước của mình.

Tôi thể ngộ sâu sắc rằng làm các việc không phải là mục đích. Chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh trong khi tu luyện tốt bản thân mới là thệ ước tiền sử của tôi. Cho dù tôi có làm nhiều việc đến đâu, tôi cũng không thể tính làm việc là tu luyện được. Khi tôi càng thực thi nhiều việc hơn, tôi cần phải học Pháp, phát chính niệm, và tu luyện bản thân tốt hơn. Có như thế, những việc tôi làm sẽ trở nên thần thánh.

5. Buông bỏ tự ngã và thanh trừ những niệm đầu ích kỷ

Khi người nhà tôi là một học viên bị bắt, tôi bèn lập tức gửi thông tin tới Minh Huệ Net và làm các tài liệu giảng chân tướng và áp phích tự dán. Tôi còn bắt đầu những nỗ lực để giải cứu người học viên đó. Tôi phải đối mặt các nhân viên của ĐCSTQ đến từ đội an ninh quốc gia và những kẻ hành ác, và chịu áp lực rất lớn. Tôi sử dụng điều này để giảng chân tướng cho mọi người, khích lệ gia đình tôi làm tốt, và chỉ tập trung vào quá trình chứ không phải kết quả. Tôi cũng nhắc nhở bản thân mình không thừa nhận cuộc bức hại, tu luyện bản thân và cứu độ chúng sinh. Nhưng tâm tôi trĩu nặng. Sau đó, khi xem xét bản thân mình, tôi nhận ra tôi đã bị tình kéo xuống, thiếu chính niệm, và có chấp trước mạnh mẽ vào kết quả. Ích kỷ cũng là thiếu sót lớn của tôi.

Từ việc hướng nội, tôi nhận ra rằng việc giảng thanh chân tướng, cố gắng làm tốt, tu luyện bản thân, và phủ nhận cuộc bức hại đều chỉ vì mục đích người nhà tôi được trả tự do. Trên bề mặt thì có vẻ tốt – miễn là tôi làm những gì tôi nên làm, Sư phụ sẽ giúp tôi hoàn thành nó. Đó thực sự là một niệm đầu ích kỷ, vậy mà tôi vẫn chưa nhận ra. Điều đó chẳng khác gì bệnh nhân ung thư mà Sư phụ đã nói đến.

“Sư Phụ chắc chắn sẽ lo cho mình vì tất cả những gì mình đã làm. Mình đã đọc sách, tập công và bảo mọi người tu luyện, vậy nên đương nhiên là Sư Phụ sẽ trị bệnh cho mình”. Chư vị thấy là ở bề mặt anh ta ngừng dùng thuốc, nói những điều
đó với hành xử theo yêu cầu của tôi đối với việc tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ)

Rồi tôi nghĩ về việc gần đây các học viên đã bị đưa vào các trung tâm tẩy não trên toàn quốc ra sao. Sao điều đó lại có thể xảy ra. Ngoài việc phát chính niệm vào các thời điểm ấn định, bao nhiêu người trong chúng ta có thể bảo trì chính niệm vào mọi lúc? Như điều Sư phụ giảng:

“bị bắt rồi, ta cũng không muốn quay về nhà, đã đến đây tức là ta đến để chứng thực Pháp vậy thôi – tà ác sợ hãi quá.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003])

Cựu vũ trụ là vị tư. Chúng ta là những sinh mệnh giác ngộ, là người sáng tạo ra vũ trụ mới. Chúng ta có thể mang tính vị tư từ vũ trụ cũ sang vũ trụ mới sao? Tâm vị tư của tôi có thể thấy ở bất cứ việc làm nào: trong khi giải cứu các đồng tu, giảng chân tướng cho mọi người, hỗ trợ các hạng mục Đại Pháp, và thậm chí mọi suy nghĩ và hành động trong cuộc sống hàng ngày của tôi đều tràn ngập tâm vị tư. Tôi tự nhủ: “Khi nào tôi có thể là sinh mệnh bảo vệ và chứng ngộ của vũ trụ tương lai, hoàn toàn buông bỏ tự ngã và chỉ nghĩ cho người khác? Khi nào tôi có thể chấm dứt việc bám chấp vào những tư tưởng của mình và bắt đầu hỗ trợ cả nhóm? Khi nào tôi mới thực sự và hoàn toàn đặt chúng sinh trong tâm?” Tôi đột nhiên cảm thấy chấn động trong tâm và nghe thấy một giọng nói: “Hãy buông bỏ tự ngã để hỗ trợ nhóm, buông bỏ tự ngã để cứu độ chúng sinh.”

6. Giảng chân tướng

Có lần, tôi đi công tác ở một thành phố khác. Khi xong việc, tôi muốn gọi một chiếc xích lô để đưa tôi ra ga tàu. Mọi khi thường có rất nhiều xích lô trên đường phố, nhưng hôm đó tôi thấy rất ít. Cuối cùng, khi một chiếc xuất hiện, nó bị một người khác gọi rồi hoặc người lái xe không nghe thấy tôi. Tôi hơi thất vọng và tự nhủ: “Hôm nay là ngày gì vậy?” Rồi tôi nhận ra rằng mọi việc xảy ra bởi một lý do. Tôi có cảm giác như thể đang đợi ai đó. Và không nghi ngờ gì nữa, một chiếc xích lô khác đã đến. Tôi vẫy tay và nó dừng lại. Khi tôi bước vào, tôi cảm thấy tôi biết người lái xe. Tôi nhớ ra tôi đã từng đi xe của anh ta khi tôi đến thành phố này lần trước. Tôi đã cố giảng chân tướng cho anh, nhưng anh đã trả lời một cách bất lịch sự. Anh ta còn nói: “Sao hôm nay tôi lại xui xẻo thế khi gặp khách hàng như anh?” Thái độ của anh đã khiến tôi dừng lại không tiếp tục giảng chân tướng nữa. Có lẽ tôi có mối quan hệ tiền duyên với anh, nên Sư phụ từ bi đã cho tôi một cơ hội khác.

Trước tiên, tôi phát chính niệm, rồi nói với anh: “Dạo trước, một người đi xe của anh đã nói với anh về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ để cứu anh. Anh còn nhớ chứ?” Anh nói anh nhớ. Tôi nói: “Người đó chính là tôi. Hẳn là chúng ta có quan hệ tiền duyên!” Tôi tự nhủ rằng hôm nay tôi phải giúp anh ta làm tam thoái. Tôi không chú ý đến thái độ của anh mà bắt đầu nói, tôi cho anh ta biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại, rằng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là giả, và Đại Pháp được thực hành ở khắp nơi trên thế giới, và rằng làm tam thoái sẽ cứu giúp cuộc sống mọi người. Khi tôi bắt đầu nói, anh phản ứng một cách căng thẳng: “Đừng nói vậy. Có thể anh sẽ bị bắt đó.” Rồi anh ta nói: “Anh nói nhỏ thôi.” Dần dần, chiếc xích lô của anh chạy càng ngày càng chậm, có thể nói rằng anh đang lắng nghe. Nhưng anh vẫn không đồng ý thoái. Một lúc sau, tôi nói: “Trong cuộc đời anh, ai có thể đảm bảo rằng anh không bao giờ gặp rắc rối chứ? Anh có thể ghi nhớ chín chữ này trong tâm và tạo một bí danh để thoái. Khi chuyện xấu xảy đến, anh có thể dùng chúng. Nó giống như mua bảo hiểm trọn đời mà không phải trả một đồng nào. Tại sao anh lại không làm? Tôi có thể tạo bí danh cho anh. Hãy thoái đi.” Anh lặng lẽ gật đầu. Khi tôi chuẩn bị xuống xe, anh ta hỏi tôi: “Chín chữ mà tôi cần nhớ, bắt đầu là ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ còn gì nữa nhỉ?” Tôi bảo anh: “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Anh trả lời: “Giờ thì tôi nhớ rồi. Cảm ơn anh!” Trên bề mặt là tôi làm việc này, nhưng thực sự, những người hữu duyên đều là do Sư phụ cứu độ.

Tôi từng là người sống nội tâm và gặp khó khăn khi nói chuyện với mọi người hoặc đi ra ngoài. Nhưng từ khi tôi bắt đầu giảng chân tướng, tôi tìm cơ hội để liên lạc với mọi người. Đôi khi, sau khi tôi thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ, họ hỏi tôi: “Anh nói rất hay. Anh có học đại học không?” Tôi mỉm cười và nói: “Không phải là tôi hùng biện, đó là vì mọi điều tôi nói với anh đều là sự thật.” Tôi tự nhủ: “Làm sao họ biết trí huệ của tôi là được Đại Pháp ban cho?”

Thi thoảng tôi rất bận. Tôi cần học Pháp, luyện công, phát chính niệm, nghĩ cách giảng chân tướng cho tốt, gửi tin nhắn, biên tập tài liệu giảng chân tướng, chăm sóc gia đình, làm tốt các việc ở chỗ làm, và giúp các tiểu đệ tử tu luyện. Tôi ước gì một ngày có thể kéo dài thành hai ngày. Sư phụ đã giảng:

“Tôi thấy mọi người thật cực nhọc; chư vị phải công tác, phải học tập, có sinh hoạt với gia đình, có hoạt động xã hội, đồng thời phải chăm nom gia đình, phải công tác cho tốt, lại học Pháp tốt luyện công tốt, lại phải đi giảng rõ chân tướng. Khó! Bất kể là điều kiện thời gian và kinh tế thế nào, thì cũng khó khăn không sánh được. Khó, ấy là thể hiện được uy đức; khó, ấy là cơ hội để trồng cây uy đức. Thật xuất sắc! Bởi vì chư vị là người tu luyện; dẫu có khó, lại càng làm cho tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada năm 2001)

Tôi đã tu luyện được hơn mười năm. Không phải là tôi không có gì để chia sẻ, mà là tôi có quá nhiều điều. Thêm vào đó, tôi hiểu rằng một số điều rất khó để diễn đạt bằng lời. Chúng ta đã trải qua muôn vàn khổ nạn khi chúng ta theo Sư phụ đến thế giới con người: Làm sao tôi có thể quên được thệ ước của mình? Vũ trụ đang được trùng tổ và tất cả các vị Thần đều đang quan sát: Làm sao tôi có thể không chính niệm chính hành? Bất cứ khi nào tôi nghĩ về việc được là một đệ tử Đại Pháp, tôi đều cảm thấy niềm vui tràn ngập trong trái tim mình. Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến sự giúp đỡ và bảo hộ của Sư tôn, nghĩ đến sự từ bi vô lượng của Ngài, tôi lại trào nước mắt. Để hoàn thành thệ ước tiền sử và không làm thất vọng chúng sinh, tôi phải tinh tấn hơn và làm các việc tốt hơn, để tôi có thể xứng đáng với danh hiệu “đệ tử Đại Pháp” và để Sư phụ bớt lo lắng mà an vui hơn!

 


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/10/232237.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/5/121787.html

Đăng ngày 27-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share