Bài của Qiao’er, một đồng tu tại tĩnh Sơn Đông

[Minh Huệ] Tôi sẽ không bao giờ quên được cái năm 1997, vì năm ấy là năm tôi bước chân lên con đường tu luyện và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Như kinh nghiệm của các đồng tu khác, tôi thấy rằng nó làm cho tôi được thăng trưởng lớn lao ở mọi mặt.

Khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công tôi đang học lớp bốn. Ngay trong bài thi thứ nhất sau khi tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp, thay vì luôn đứng vào hàng gần chót như thường lệ, tôi được điểm trong số mười người đầu lớp. Cha mẹ tôi, và nhất là các thầy giáo tôi, cho đó thật không gì khác hơn là một sự mầu nhiệm, và dĩ nhiên tôi nói với họ với sự hảnh diện và biết ơn, ‘Tôi tập luyện Pháp Luân Công!’ Tất cả các bạn đồng lớp của tôi vỗ tay, kêu ầm lên Pháp Luân Công mầu nhiệm! Tôi biết rõ rằng không có Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không kinh nghiệm được sự mầu nhiệm này.

Ngày 20 tháng Bảy 1999, cuộc khủng bố tà ác bắt đầu và nó như che trời lấp đất. Trong cái trắc nghiệm ý chí này tôi được hiễu rằng tà ác sẽ không bao giờ thắng được đạo đức, vì vậy tôi thề nguyện kiên trì trong đức tin của tôi, bằng cách đứng về phía Sư phụ và trụ trong Đại Pháp. Khi cuộc khủng bố bắt đầu ngày 20 tháng bảy, tôi đang học ở lớp năm. Tôi bị kêu lên văn phòng hiệu trưởng. Nhiều cảnh sát viên đang có mặt trong văn phòng và họ hỏi tôi nhiều câu hỏi, kể cả tại sao tôi muốn tập Pháp Luân Công. Tôi trã lời tất cả những câu hỏi của họ một cách chân chính.

Cho dù nghe biết rằng Pháp Luân Công tuyệt vời như vậy, các cảnh sát viên vẫn ra lệnh cho tôi ngưng tập nó, và tôi trã lời họ một cách nghiêm nghị và ngay thẳng, ‘Đó là quyền của tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, và không ai có thể cấm tôi hành động theo như tôi tin tưởng.’

Tôi biết giá trị của Đại Pháp và tôi biết rằng người thường không biết được là họ phải quí trọng Đại Pháp. Khi đã hết nước rồi, hiệu trưởng nói, ‘Nếu Pháp Luân Công là mầu nhiệm như em nói, vậy hãy cho tôi thấy bằng cách em đứng được vào ba người đầu trong lớp đi.’ Tôi thật không biết tôi có thể đạt được mục tiêu đó không, nhưng tôi cảm thấy một sức mạnh chạy ngang tôi và xuất ra khỏi mồm của tôi, ‘Được, tôi có thể!’.

Sau các khóa thi, tôi thật sự được xếp vào hàng ba người đầu, và tất cả các giáo sư trong trường tôi không còn cách nào khác là phải công nhận sự mầu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết rõ ràng rằng chính Sư phụ đã giúp đở tôi. Sự kiện này là chứng minh cho sự lớn lao của Pháp Luân Đại Pháp, và cho đến ngày hôm nay, nó vẫn còn là một đề tài thích thú giữa các giáo sư trong trường tôi.

Từ khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tôi không bao giờ bị bệnh, và người ta chỉ là không thể nào tin được tôi mạnh khỏe như thế nào.

Sau 20 tháng Bảy 1999, tôi bắt đầu đi làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công cho công chúng; buổi tối, tôi đi ra phát truyền đơn. Khi tôi mới bắt đầu tôi rất sợ đêm tối và không dám đi một mình. Khi tôi so sánh sự khó khăn của tôi với sự đau khổ của các bạn đồng tu trong tù, tôi biết rằng thật là không có gì cái điều trước mắt tôi. Phải chăng cái sợ là một chấp trước? Nếu là phải, thì phải chăng tôi phải buông bỏ nó đi? Tôi cũng hiểu được rằng chúng ta là những người tu là được Pháp thân của Sư phụ che chở. Khi tôi hiểu được như vậy, cái sợ của tôi biến mất.

Trong trường học tôi đưa phát những tài liệu và thiệp làm sáng tỏ sự thật cho các bạn đồng học của tôi. Khi họ từ chối cầm lấy nó, tôi biết rằng đó là vì họ bị lừa bỡi những sự dối gạt truyền bá trên truyền hình và qua các phương tiện truyền thông khác, và tôi bình tỉnh giải thích sự thật với họ. Trước khi tôi học Pháp Luân Công tôi rất nóng nảy. Qua hành trình làm sáng tỏ sự thật, tôi không những cho người ta biết về sự mầu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp, mà tôi cũng bỏ đi cái tật xấu nóng nảy của tôi. Tôi biết rằng tôi đang tiến bộ trong nhiều mặt.

Từ khi học Pháp Luân Công, tôi luôn tôn trọng các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn như là tiêu chuẩn cho hành động của tôi; vì vậy tôi rất thuận thảo với các bạn đồng học của tôi. Vì họ biết tôi, họ nghe tôi và tin nơi tôi trong mọi trường hợp. Vì vậy đối với họ, tin nơi Pháp Luân Đại Pháp là một sự thật tự nhiên. Mỗi khi họ nghe người ta nói xấu về Pháp Luân Đại Pháp, họ đứng lên và nói với những người kia rằng Pháp Luân Công không giống như những gì truyền hình nói đâu. Những gì các bạn đồng học đã làm thật sự đã giảm cho tôi các trở ngại trong việc làm sáng tỏ sự thật với những người quanh tôi.

Khi tôi nghe những người khác lăng mạ Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy buồn và thật tiếc cho họ. Như các đồng tu khác, tôi phát chính niệm để tiêu trừ những thứ tà ác mà ảnh hưởng đến những người đó. Tôi biết rằng ngày tàn của tà ác không còn bao lâu.

Càng lúc càng nhiều người hơn đã bắt đầu tin nơi sự tốt lành của Pháp Luân Công và nhiều người khác đã bắt đầu tập luyện nó. Tôi sẽ kiên trì trong sự tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi sẽ đi tốt lành mỗi bước theo cận Sư phụ.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/10/23/87352.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/10/30/54017.html.

Dịch và đăng ngày 17-11-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share