Viết bởi một đệ tử tại thành phố Cát Lâm, tỉnh Cát Lâm

[Minh Huệ] Tôi bị nhiều áp lực từ “con ma ngủ” trong thời gian rất lâu, vì tôi có chấp trước về sự nhàn hạ. Tôi làm việc rất mệt mỏi, dài giờ từ 7:30 sáng cho đến 5 giờ chiều. Sau khi về nhà lo nấu nướng và giặt giũ, sau đó tôi lo cho con với bài học của chúng. Sau đó tôi hoàn toàn mệt mỏi và buồn ngủ. Vì không tập những bài Công Pháp trong một thời gian rất lâu, tôi càng dễ mệt mỏi hơn.

Khi tôi cầm sách Đại Pháp, tôi cảm thấy buồn ngủ ngay lập tức sau khi đọc chừng vài trang. Cũng như khi phát Chính niệm, tôi càng cảm thấy khó khăn hơn. Đôi khi tôi thậm chí ngủ gục khi tôi phát Chính niệm. Nửa đêm (12 giờ Bắc Kinh), khi các đệ tử trên toàn thế giới phát Chính niệm, tôi không thể thức dậy được, và rất buồn ngủ. Đôi khi vì đồng hồ báo thức, tôi phải thức dậy, nhưng rồi tắt đồng hồ và quay ra ngủ lại. Tôi còn tìm lý do để biện hộ cho mình rằng công việc của tôi nặng nhọc, cho nên tôi được phép ngủ qua đêm. Dần dần tôi không còn phát Chính niệm vào nửa đêm nữa. Còn việc tập 5 bài công pháp, tôi có thể nói là rất là ‘tốt’ nếu tôi có thể tập được một bài trong vòng một tuần lễ hay 10 ngày. Tôi đặc biệt không thích bài thứ 2 và cảm thấy rất khó khăn đưa tay lên trong 4 thế đó. Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến tập mấy bài công pháp, tôi liền bảo với tôi là tôi nên đi ngủ trước đã và tập sau, và kết quả là tôi ngủ suốt qua đêm, không còn nghĩ đến học Pháp hay tập Công Pháp nữa.

Thời gian qúy báu mà Sư phụ dạy chúng ta để cứu độ chúng sinh cũng bị lãng phí. Giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho mọi người càng trở nên khó khăn cho tôi. Bất cứ khi nào tôi gặp người lạ mặt không hiểu về Đại Pháp, tôi bị tính nóng nảy nổi lên. Tôi nghĩ rằng họ không thể cứu độ được, vì họ không có ngộ tính tốt. Thật ra, tôi rất muốn trừ dứt những ý niệm không tốt này. Khi cơn buồn ngủ đến, tuy nhiên, chấp trước về sự nhàn hạ của tôi thúc giục tôi ngủ thêm. Tôi biết rằng đây là kết quả của việc không học Pháp tốt. Với cách này tôi càng ngày càng trôi xa với Pháp và những lời dạy của Sư phụ. Tôi thậm chí còn lo lắng rằng tôi là một trong những người mà bị Thế lực cũ dàn dựng để làm cản trở tiến trình Chánh Pháp. Tuy nhiên, mỗi lần tôi nghĩ như vậy, thì con người thật của tôi không chấp nhận.

Sau đó tôi ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề tu luyện của tôi, và tôi tự hỏi nếu tôi cứ tiếp tục như vậy, có phải là tôi đi ngược với tiến trình của Pháp không? Đọc các bài mà Sư phụ viết như “[Cảm tưởng sau khi] đọc “Gió dữ cỏ mạnh”. Sau khi đọc bài này tôi không thể cầm được nước mắt và giác ngộ rằng tu luyện là một việc rất khó khăn, phải bền chí. Chúng ta đã đau khổ vì cực nhọc và mệt mỏi tâm chí, và rất bận rộn, nhưng đây là con đường duy nhất để người thường tu luyện thành Thần! Từ đau khổ mới thể hiện ra uy đức. Tôi biết rằng tôi không nên kéo dài tình trạng này nữa. Và nếu tôi cứ như vậy, ai là kẻ sung sướng đây? Có phải là thế lực cũ không. Chúng nó chỉ muốn các đệ tử không đứng dậy nữa giống như tôi, để không tu luyện tốt đươc. Thình lình tôi hiểu được ý nghĩa thật sự của “với sự vô biên của Phật Pháp”. Những chúng sanh đã đặt niềm tin tưởng vào tôi và đang chờ tôi cứu độ, và những người có thiên duyên với tôi cũng đang chờ tôi cứu độ họ! Tuy nhiên tôi vẫn còn bị chấp trước vào nhàn hạ, và “con ma ngủ” vẫn tiếp tục hành hoành, và tôi không tu luyện tinh tấn được nữa. Tôi quyết định hoàn toàn rằng tôi sẽ không thừa nhận sự sắp đặt của Thế lực cũ; những kẻ tham gia vào chính sách khủng bố là tôi không thể chấp nhận được. Tôi phải trung tín đi theo con đường được Sư phụ sắp đặt.

Khi đó, Chính niệm trở nên rất mạnh trong tâm như tôi chưa bao giờ thấy.

Chính niệm kiên cố không thể phá đối với chân lý vũ trụ là cấu thành nên thể kim cương vững như đá tảng của đệ tử Đại Pháp lương thiện, làm run sợ hết thảy tà ác, ánh sáng chân lý phóng ra làm hết thảy những nhân tố tư tưởng bất chính của các sinh mệnh phải giải thể. Có chính niệm mạnh bao nhiều, thì có uy lực lớn bấy nhiêu.” (“Cũng một đôi lờiTinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi thấy “con ma ngủ” biến mất ngay lúc đó. Bây giờ tôi đi ngủ sau khi phát Chính niệm mỗi ngày, đôi khi thức đến 2:30 sáng, và vẫn đi làm vào buổi sáng và không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Tôi học Pháp và tập Công Pháp hằng ngày. Bây giờ chính tôi bảo tôi nên đi ngủ khi nào.

Trong tu luyện ý nghĩ của chúng ta cần phải trung chánh, không phải của người thường. Con đường tu luyện của tôi rất bình thường, không giống như các đệ tử khác, rât rực rỡ và sống động. Lý do tôi viết bài này về “con ma ngủ” là để kể lại với các đệ tử những người vẫn đang bị “con ma ngủ” thao túng thì nên để ý đến vấn đề này. Sư phụ sắp xếp cho mỗi chúng ta một con đường tu luyện. Khi chúng ta có thể ức chế được tạp niệm thì chúng ta thật sự làm mạnh Chính niệm của mình và tà ác không còn sức để can nhiễu chúng ta.

5-11-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/11/5/88352.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/19/54697.html.

Dịch ngày 20-11-2004, đăng ngày 21-11-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share