Bài viết của Thanh Âm, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 16-5-2018] Từ khi còn nhỏ tôi đã ngủ rất nhiều và tận dụng mọi cơ hội để ngủ. Khi lên đại học, bạn cùng phòng gọi tôi là “Công chúa ngủ trong rừng.”

Mẹ tôi nói rằng khi còn nhỏ tôi rất dễ trông bởi vì tôi ngủ suốt cả ngày, thỉnh thoảng tỉnh dậy cũng không khóc, vỗ vỗ mấy cái lại ngủ tiếp.

Khi lên trung học, nhà của dì tôi rất gần trường nên tôi thường tới nhà dì để ngủ. Nhiều năm sau đó, thói quen thích ngủ của tôi vẫn là đề tài quen thuộc trong những câu chuyện phiếm của dì.

Tôi nhớ một lần sau giờ nghỉ trưa tôi ngồi trong lớp học lịch sử. Tôi buồn ngủ đến nỗi không thể chú ý nghe giảng. Tôi ngước mắt lên và nhìn thấy giáo viên đang nhìn tôi chằm chằm. Nhưng tôi thấy đầu quá nặng. Tôi hạ đầu xuống và lấy tay chống cằm. Cuối cùng tôi không thể chịu được hơn nữa và gục đầu xuống bàn.

Tôi ở ký túc xá trong thời gian học đại học và cao học. Sinh viên trong ký túc xá thường tới phòng nhau để giao lưu, không lâu sau, họ phát hiện rằng gần như lần nào tới cũng thấy tôi đang ngủ. Lúc đầu họ nói nhỏ giọng để không đánh thức tôi, nhưng sau này quen rồi họ coi tôi như không có ở đó.

Khi ký túc quá ồn ào, tôi sẽ tìm một góc yên tĩnh trong phòng học và gục đầu lên bàn. Tôi có thể dễ dàng ngủ hai, ba giờ liền.

Mặc dù ngủ suốt như vậy nhưng tinh thần của tôi không được tốt, luôn cảm thấy không tỉnh táo, bởi vì thể chất không tốt, rất yếu.

Trên lớp hễ có ai mắc cảm mạo, tôi liền bị nhiễm theo. Cả mùa đông hầu như lúc nào tôi cũng bị cảm, thật khó khăn để bình phục, vài ngày sau lại mắc bệnh. Tôi sợ nhất là tiết học thể dục, vì thứ nhất tôi không giỏi các môn thể thao, thứ hai khi ở ngoài trời, gió nổi lên là tôi lại ốm. Hễ bị ốm tôi lại nằm liệt giường, mê mệt cả ngày lẫn đêm.

Mặc dù thành tích học tập của tôi rất tốt, nhưng bạn bè vẫn lo lắng cho tương lai của tôi bởi vì tôi ngủ nhiều và sức khoẻ không tốt.

Khi tôi học trung học, bố mẹ lo lắng tôi không thể chịu nổi việc học nặng nề, thậm chí họ đã từng nghĩ đến việc chuyển tôi sang trường dạy nghề.

Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến cho tôi một cuộc sống bình thường

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2007, khi đang học cao học.

Tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp, luyện năm bài công pháp và tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. So với các học viên tinh tấn, tôi tụt lại phía sau khá xa. Mặc dù vậy, trong 10 năm tu luyện, tôi đã thực sự được hưởng lợi ích về cả thân lẫn tâm.

Giờ đây tôi đi ngủ sau lúc nửa đêm và thức dậy trước 6 giờ sáng. Mặc dù tôi ngủ ít hơn sáu tiếng, tôi không thấy mệt và có nhiều năng lượng hơn. Đôi khi thức khuya cũng không gây ảnh hưởng đến tôi. Thỉnh thoảng mũi và họng bị khó chịu, nhưng tôi cũng không để ý, sau hai đến ba ngày tình trạng đó sẽ tự biến mất.

Vào mùa đông, các đồng nghiệp mặc áo len và áo khoác lông vũ, còn tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Họ thường hỏi tôi có bị lạnh không, tôi nói với họ: “Không lạnh chút nào. Nếu tôi mặc thêm áo tôi sẽ nóng toát mồ hôi.”

Bố mẹ tôi giờ đây cũng thấy nhẹ nhõm khi thấy tôi khoẻ mạnh và sống một cuộc sống bình thường. Do đó họ ủng hộ tôi tu luyện, mặc dù Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại ở Trung Quốc.

Đôi khi tôi ước gì mình bắt đầu tu luyện sớm hơn, như thế tôi sẽ không lãng phí nhiều thời gian cho việc ngủ và ốm, sẽ có nhiều thời gian và sức lực để học Pháp nhiều hơn và làm nhiều việc có ý nghĩa hơn, và tôi sẽ có tính cách sáng sủa hơn.

Tôi muốn chia sẻ một bài thơ tôi đã viết.

Hai mươi lăm năm một giấc mộng
Bụi phủ đầy không tỉnh
Đại Pháp xua sương mù
Thân tâm phóng quang minh

(Bài viết Kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm 2018 do Minh Huệ Net kêu gọi)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/16/【庆祝513】摆脱“觉母”的绰号-365141.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/21/170490.html

Đăng ngày 16-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share