Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 14-5-2018] Tôi là một giáo viên trị liệu ngôn ngữ (người được đào tạo để làm việc điều trị cho những người khuyết tật về ngôn ngữ bằng phương pháp đặc biệt) tại một trường học đặc biệt ở Úc từ năm 2013 đến năm 2015. Đại Pháp không chỉ cấp cho tôi trí huệ và tính sáng tạo để làm tốt hơn công việc của mình, mà còn giúp tôi nâng cao tiêu chuẩn đạo đức, tạo nên ảnh hưởng chính diện tích cực đến toàn trường. Hiện giờ tôi bận rộn với việc nuôi hai con nhỏ, nhưng hồi ức về những năm tháng đó vẫn còn rất sống động trong tâm trí tôi.

Nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm trước đây của mình. Sau khi đọc “Thông tri kêu gọi gửi bài/tác phẩm kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018” của Minh Huệ, tôi đã quyết tâm chứng thực sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp, để thế nhân biết các học viên phương Tây chúng ta đã được thụ ích như thế nào từ Đại Pháp.

Buông bỏ chấp trước vào danh

Khi vừa mới vào ngôi trường đặc biệt này, tôi được biết rằng giáo viên trị liệu ngôn ngữ trước đây của trường đã nghỉ việc do áp lực từ các giáo viên và phụ huynh. Toàn trường chỉ có duy nhất một giáo viên trị liệu ngôn ngữ nên đó là một công việc nặng nhọc, đòi hỏi phải giải quyết tất cả các ca bệnh từ mọi cấp học. Tất cả những học sinh này đều bị chướng ngại về trí tuệ từ mức độ nhẹ tới vừa, không ít em bị tự kỷ.

Đầu tiên, tôi giữ tâm thái tích cực và cố gắng giúp mỗi học sinh, vô luận là kết quả cuối cùng ra sao. Tôi nhắc nhở bản thân không được để tâm đến những lời phê bình mà phải mỉm cười nhẫn nại, không nên quá suy nghĩ. Mỗi ngày ở nhà, tôi sẽ đọc một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, trong ô tô trên đường đi làm thì tôi nghe thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ và thỉnh thoảng nhẩm thuộc thơ Hồng Ngâm trước khi đi ngủ. Vào buổi sáng trước khi đi làm, tôi cũng luyện một số bài công pháp trên bãi biển. Tôi thấy tâm mình tràn ngập Chân-Thiện-Nhẫn.

Tiếng Pháp là tiếng mẹ đẻ của tôi. Và tôi biết rõ rằng các giáo viên có ấn tượng không tốt sau khi nghe giọng địa phương của tôi. Vào ngày đầu tiên, trong cuộc gặp của tôi với cấp trên và nhiều giáo viên khác, giáo viên Lucy (tên hiệu) đã hỏi tôi: “Chị là giáo viên trị liệu ngôn ngữ phải không? Nhưng chị lại nói giọng địa phương như thế! Liệu bọn trẻ có hiểu được chị nói không?”

Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và mất tự tin.

Làm việc được vài tháng, tôi bắt đầu có mối quan hệ tốt với các giáo viên. Một ngày, nhà trường thuê một giáo viên trị liệu cơ năng mới tên là Annie (tên hiệu) và tôi đã đưa cô ấy đi khắp trường giới thiệu với các giáo viên. Khi tôi giới thiệu Annie với Lucy, cô ấy nói với Annie trước mặt tôi: “Quá tốt rồi! Rốt cuộc đã có một giáo viên tiếng Anh không mang giọng địa phương!”

Tôi cảm thấy xấu hổ và bị tổn thương nhưng ngay lập tức nhớ ra rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi phải học cách nhẫn chịu khi bị hạ thấp. Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công đã giảng:

“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.”(Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi rời lớp của Lucy và tôi đã không nói gì với Annie về lời bình phẩm đó. Nếu là trước đây, tôi sẽ nói xấu Lucy với Annie để giữ thể diện của mình. Sau này, Annie nói với tôi: “Tôi thực sự khâm phục trình độ chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp của chị.”

Tôi nói: “Tôi chỉ cố gắng chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi việc mình làm.”

Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau và sau đó cô ấy đã học các bài công pháp của Đại Pháp.

Nghĩ cho người khác trước

Trước đây tôi làm việc ở một phòng khám tư, dịch vụ của chúng tôi cung không đủ cầu và các bậc cha mẹ đã trả chúng tôi tới 92 đô-la cho một giờ dịch vụ. Tuy nhiên, ở ngôi trường đặc biệt đó, giáo viên trị liệu cần sẵn sàng phục vụ bất cứ khi nào và ở bất cứ đâu, đây cũng là một trong những lý do tại sao hầu hết các giáo viên trị liệu không muốn tiếp tục làm việc ở đó nữa.

Khi hiệu trưởng phân công chúng tôi đón trẻ xuống xe buýt cùng với nhân viên hỗ trợ lớp học vào buổi sáng, tôi không phàn nàn giống như các đồng nghiệp khác. Buổi sáng chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho một ngày làm việc. Thời gian trống còn lại trong ngày rất ít. Tôi cố gắng biến chuyện xấu thành chuyện tốt, tận dụng cơ hội này để hiểu nhiều hơn về bọn trẻ, dạy dỗ chúng biết cách chào hỏi lễ phép, vốn là nội dung chúng được dạy trên lớp học.

Một vài tháng sau, trong tuần bơi lội, chúng tôi được yêu cầu đến bể bơi hỗ trợ cả tuần. Tôi chủ động đề nghị được xuống nước cùng các giáo viên để hỗ trợ. Việc đó đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ không thể viết các báo cáo hay xử lý được thêm các ca bệnh, nhưng đó là việc mà hiệu trưởng muốn chúng tôi làm do thiếu nhân sự.

Không ai trong bộ môn của tôi muốn bơi, vì vậy tất cả họ đều quyết định không xuống nước và chỉ ở trên bờ giúp các giáo viên ghi chép.

Cả tuần, tôi ở dưới nước và hỗ trợ một học sinh bị tự kỷ nặng tên là Max (tên hiệu) mà không hề than phiền. Tôi đơn giản là muốn giúp đỡ những việc trong khả năng mình. Giáo viên dạy bơi của Max và mẹ cháu vô cùng cảm động vì để cháu có thể ở dưới nước cùng với nhiều học sinh khác là một công việc rất khó khăn. Trong tuần đó và các tuần sau, do ở dưới bể bơi quá nhiều nên da của tôi bị khô. Khi ngồi kiết già, tôi cảm thấy rất đau. Tôi tự nhủ rằng mình phải kiên trì, nhẫn chịu và không được kêu ca phàn nàn trong tâm. Sau vài phút ngồi đả tọa, cơn đau nhức đã biến mất.

Khi tôi sắp nghỉ sinh, nhiều giáo viên bày tỏ lòng cảm kích đối với những việc tôi đã làm. Một ngày khi tôi vào văn phòng, một nhà tư vấn hành vi mà tôi thường xuyên làm việc cùng đã nói: “Một người rất thuần khiết vừa tiến vào văn phòng.”

Tôi nghĩ Pháp Luân Đại Pháp thật uy lực. Bất kể là ai, Đại Pháp đều có thể cải biến người ấy từ căn bản và tịnh hóa tâm hồn họ.

Tu Nhẫn ở nhà

Thời gian trôi qua, bây giờ tôi đã có hai con trai, một cháu hai tuổi và một cháu bảy tháng tuổi. Trong quá trình chúng trưởng thành, tôi sẽ cố gắng giúp chúng dần thấm nhuần nguyên lý của vũ trụ. Những khảo nghiệm mà hiện giờ tôi phải vượt qua ở nhà là khác nhiều với lúc ở trường. Các con cấp cho tôi rất nhiều cơ hội để nhẫn hơn, đặc biệt khi cả ngày chúng không ngừng la hét đòi những thứ chúng muốn. Bây giờ tôi ngày càng bình tĩnh hơn.

Tôi đã học được cách buông bỏ những suy nghĩ tiêu cực, chẳng hạn như: “Hành vi này là không chấp nhận được!” Và nhắc nhở bản thân rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang tu Nhẫn và Thiện. Tôi muốn mở rộng tâm mình để có thể bao dung được hết thảy.

Lúc bọn trẻ đang chơi, tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi đọc thơ Hồng Ngâm cho chúng nghe khi chúng tôi cùng nhau tản bộ hay chơi xích đu. Tôi luyện công mỗi tuần một lần ở một trung tâm cộng đồng, và trước mỗi bữa sáng, tôi hướng dẫn con trai hai tuổi của mình ngồi thiền. Dù cháu chỉ ngồi được vài phút nhưng tôi nghĩ rằng mỗi ngày một chút có thể tạo nên khác biệt lớn về sau.

Con trai hai tuổi của tôi thích những câu chuyện, vì vậy tôi kể cho cháu nghe câu chuyện về Hàn Tín chịu nhục chui háng trong sách Chuyển Pháp Luân. Khi giả vờ chơi, tôi chỉ cho cháu cách mỉm cười và nói “Không sao” khi ai đó làm cháu bị tổn thương.

Tôi thường nghe cháu hát bài “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cháu cũng thường bàn luận về thần tiên trên trời, vì tôi đã dạy cháu phải tin vào những thứ mắt người không nhìn thấy được. Mấy tháng trước, một chuyện thần kỳ đã xảy ra. Chồng tôi đốt gỗ ở sân sau và ngày hôm sau than vẫn còn nóng. Trong khi chúng tôi đang nói chuyện về vườn rau, con trai tôi bị ngã và chống tay vào than nóng. Chồng tôi hét lên và ngay lập tức nhúng tay con trai tôi xuống ao. Con trai tôi kinh sợ. Tôi ôm chặt cháu để vỗ về, đọc Luận Ngữ và liên tục nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Chúng tôi định chườm đá cho cháu nhưng cháu không muốn. Ngày hôm sau, trên tay cháu không có vết bỏng nào. Vợ chồng tôi cảm thấy thật thần kỳ.

Sau đó bạn tôi nói với tôi rằng một bé trai ở địa phương bị than nóng làm bỏng tay và trực thăng phải đưa cậu bé thẳng từ thị trấn đến bệnh viện thành phố.

Pháp Luân Đại Pháp đã nâng cao cảnh giới tư tưởng của tôi và giúp mọi người xung quanh tôi tốt hơn. Một môn tu luyện tốt như vậy lại bị đàn áp tàn bạo ở Trung Quốc. Tôi cảm thấy có trách nhiệm với tất cả những ai đã bị tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc lừa gạt, hy vọng họ sẽ nhanh chóng minh bạch chân tướng và đứng về phía chính nghĩa.

(Bài gửi nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/14/365032.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/16/170418.html

Đăng ngày 25-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share