Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ Venezuela
[MINH HUỆ 18-5-2018] Tôi là một học viên Tây phương đến từ Venezuela. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 16 năm, từ khi là một thiếu niên 14 tuổi. Trước đó, tôi có quen một người bạn ở Anh qua mạng Internet, cậu ấy là người đầu tiên chia sẻ cho tôi địa chỉ trang web của môn tập (www.falundafa.org).
Cậu ấy nói rằng học Pháp Luân Công là miễn phí. Tôi vào trang web và cảm thấy yêu thích môn tu luyện này. Ngay lập tức, tôi học các bài công pháp và cảm thấy thật tuyệt mỗi khi luyện công.
Một thời gian sau, tôi đọc cuốn Pháp Luân Công, chỉ trong hai ngày tôi đã đọc hết cuốn sách. Lúc đó đang kỳ nghỉ hè, nên tôi có thể dành nguyên cả ngày để đọc sách. Sau đó, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đọc hết cuốn sách trong vài ngày. Từ sâu trong tâm, tôi cảm nhận được đây xác thực là môn tu luyện mà tôi đã chờ đợi từ lâu, và khi luyện công, tôi có thể cảm thấy một sự bình yên lạ thường. Trong quá trình tu luyện, tôi cũng được trải nghiệm rất nhiều điều kỳ diệu đến khó tin.
Các thành viên trong gia đình tôi không hiểu gì về khí công, bởi nó không có trong văn hoá của Venezuela. Vì vậy có một thời gian, mỗi khi tôi luyện công, họ phàn nàn và yêu cầu tôi ngừng tập. Nhưng tôi vẫn tiếp tục tu luyện trong giấu giếm. Dần dần, họ bắt đầu hiểu ra việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nên không còn lo lắng nữa.
Sau một thời gian, gia đình bắt đầu thấy những chuyển biến tích cực trong tôi. Tôi không còn đánh nhau với anh trai, và tôi cũng không cãi lại mẹ khi bà mắng tôi hoặc tức giận tôi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các thành viên trong gia đình gọi tôi là “con hổ”, bởi tôi luôn tranh đấu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, và thường dùng lời nói sắc như dao để làm tổn thương người khác. Tôi từng gây rắc rối cho anh trai ở trường, tôi hay đánh nhau với các học sinh khác, kể cả các bạn của anh vốn lớn tuổi hơn tôi, và anh tôi thường xuyên phải can ngăn tôi đánh nhau.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không đánh lộn nữa. Thỉnh thoảng mẹ tôi còn nói bà không thể hiểu tại sao tôi không tranh cãi với anh trai, mặc dù rõ ràng anh ấy đối xử bất công với tôi, nên mẹ cảm thấy cần phải bênh vực tôi. Do thái độ ôn hòa và khoan dung của tôi nên mẹ gọi tôi là “Gandhi”.
Ở nước tôi, vào tuổi thiếu niên, lũ trẻ ở trường đã bắt đầu uống rượu, hút thuốc, và có quan hệ bất chính với bạn khác giới. Ở Venezuela, một phần quan trọng trong văn hoá là uống rượu với gia đình và bạn bè. Rất nhiều lần tôi bị ép uống rượu trong các buổi tiệc hay buổi gặp mặt gia đình. Mọi người cứ khăng khăng ép tôi uống, nhưng tôi kiên định quyết tâm không uống rượu.
Ở độ tuổi thiếu niên ấy, tôi quyết tâm không uống rượu bởi trong bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp đã dạy rằng uống rượu sẽ khiến người ta mất tự chủ và phương hướng. Hơn nữa, tôi cảm thấy ghê sợ mùi rượu và coi đó là thói xấu. Khi tham gia cùng bạn bè trong các bữa tiệc, tôi đều quan sát thấy những nguy hại mà việc uống rượu mang lại. Các bạn tôi đấu xem ai uống được nhiều hơn, cuối cùng họ say xỉn và làm những việc nguy hiểm, hoặc ảnh hưởng đến sức khoẻ do uống quá nhiều.
Đáng tiếc rằng, vì tôi tu luyện một mình, không lâu sau, mùa thi vào trường đại học bắt đầu, tôi bận rộn với việc theo đuổi những thành tích trong học tập và điểm số cao. Trong suốt thời gian học đại học, tôi bị ám ảnh bởi sự thành công và đã ngừng tu luyện. Tôi chỉ tập lúc có lúc không, và không học Pháp nhiều vì lúc nào cũng thấy bận rộn. Dần dần tôi rời xa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, truy cầu sự thành công, và bắt đầu mắc phải chứng lo nghĩ, luôn lo lắng quá mức về thứ bậc. Không lâu sau, thành tích học tập của tôi giảm sút. Tôi lo lắng đến mức không thể mở sách giáo khoa, đôi khi còn thấy khó lên lớp học.
Khi gia đình tôi nhận ra vấn đề, họ bảo tôi hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bởi họ biết Pháp Luân Đại Pháp có thể loại bỏ những lo lắng của tôi, mang đến cho tôi sự an hòa mà họ thấy trong tôi như trước kia.
Một lần, khi một thành viên trong gia đình tôi gặp thống khổ lớn, anh trai tôi đã nói “Cô ấy nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, như thế cô ấy sẽ không còn căng thẳng, không tranh không đấu, và sẽ có được sự an hoà trong nội tâm như em”.
Một ngày, tôi phát hiện ra hầu hết tất cả các bạn học đều quay cóp bài và gian lận ở trường để có được điểm cao. Khi biết điều đó, tôi cảm thấy bất công. Nhưng tôi quyết định rằng, dù xấu xa thế nào, tôi cũng không gian lận như họ. Bởi điều đó đi ngược lại với những nguyên lý mà tôi đã được học từ Pháp Luân Đại Pháp để làm một người tốt, một người trung thực và đối xử tốt với người khác.
Vào năm cuối đại học, tôi có cơ hội làm việc trong một dự án nghiên cứu có danh tiếng của một công ty Châu Âu, và dự án của tôi đạt thứ hạng cao nhất. Tôi cũng nhận được phần thưởng cho nghiên cứu của mình và một thư giới thiệu với những lời nhận xét xuất sắc từ người quản lý. Anh ấy đã viết trong thư rằng tôi là một người nhiệt tình, tận tuỵ và nỗ lực trong công việc. Tôi biết điều đó có được bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã dạy tôi làm một người trung thực, chăm chỉ, tới sớm về muộn và đặt tâm trong công việc.
Sau đó tôi gặp một cô gái, người sau này trở thành vợ tôi. Cô ấy đến từ một nền văn hoá với các giá trị truyền thống còn nghiêm ngặt và bảo thủ hơn nữa. Cô ấy nói với tôi rằng, mặc dù tôi không sinh ra trong nền văn hoá của đất nước cô ấy, nhưng cô ấy thật sự ngưỡng mộ tôi, bởi cô ấy không thể hiểu tại sao một người sinh ra trong văn hoá tự do có thể gìn giữ được những giá trị đạo đức như vậy. Rằng tôi có thể đi ngược lại với mọi người, những ai khăng khăng mời hay rủ tôi làm những thứ không tốt như uống rượu, hút thuốc, gian lận thi cử, hay quan hệ bất chính với phụ nữ. Tôi nói với cô ấy đó là nhờ học và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi mới có thể giữ được đạo đức, kiểm soát hành vi, và đi theo con đường chân chính mà không bị ảnh hưởng bởi các thói hư tật xấu.
Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu công việc đầu tiên ở một công ty tại Mỹ. Ông chủ nói rất tốt về tôi với mọi người trong phòng, bởi ông ấy ấn tượng với hồ sơ của tôi và rất vui khi tôi bắt đầu làm việc ở đó. Khi tôi tới, tôi nhận thấy một đồng nghiệp trong nhóm, người đã làm việc nhiều năm ở đây, bắt đầu đối xử kỳ lạ với tôi. Khi tôi có những câu hỏi, anh ấy không trả lời chúng hoặc lờ tôi đi. Anh ấy cũng cố gắng hoàn thành công việc của tôi, mặc dù tôi đang nỗ lực làm chúng với tiến độ rất tốt so với những tiêu chuẩn yêu cầu đối với một người mới nhận vị trí này. Khi công ty thuê một sinh viên thực tập tham gia vào nhóm chúng tôi, anh ấy bảo tôi làm việc cùng cậu ấy, mỗi khi tôi và nhân viên thực tập có ý kiến khác nhau, anh ấy sẽ bảo tôi làm theo cách mà nhân viên thực tập nói, kể cả khi cách cậu ấy đề ra có thể gây thiệt hại cho dự án.
Cuối năm đó, khi tôi nhận đánh giá công việc hàng năm, ông chủ cho tôi điểm thấp, nói rằng mặc dù tôi là một kỹ sư nhưng lại phụ thuộc vào nhân viên thực tập, và tôi không đóng góp nhiều cho dự án. Tôi cố gắng từ tốn giải thích với ông chủ rằng điều đó không đúng, rằng đó là do thành viên trong nhóm tôi, đồng thời là quản lý của tôi, đã yêu cầu tôi làm theo, anh ấy luôn yêu cầu tôi làm việc cùng nhân viên thực tập. Nhưng ông chủ không muốn nghe, vì đồng nghiệp này đã làm ở công ty rất nhiều năm, còn tôi thì mới tới, nên lời nói của anh ấy có trọng lượng hơn tôi.
Có những lúc, tôi cảm thấy vô cùng bất công và thất vọng, bởi tôi biết điều này làm ảnh hưởng tới danh tiếng của tôi. Nhưng tôi ngộ ra rằng tôi cần buông bỏ sự oán giận và làm theo những gì tôi đã học từ các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, như đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu. Tôi buông bỏ nó đi và quyết định cố gắng hết mức để làm tốt công việc của mình. Tôi không tranh đấu với đồng nghiệp trong nhóm cũng không gây rắc rối cho anh ta.
Sau một thời gian, tôi được chuyển sang nhóm khác. Khi đó tôi phát hiện ra rằng ở Mỹ, nơi môi trường làm việc rất cạnh tranh, rất nhiều người ở độ tuổi của tôi đều sử dụng các chất kích thích trái phép để tăng năng suất lao động, và do đó họ được đề bạt và kiếm tiền nhanh hơn. Đồng nghiệp trong nhóm mới gợi ý rằng tôi nên sử dụng chất kích thích để làm việc hiệu quả hơn. Tôi cảm thấy bất công khi nhìn thấy các đồng nghiệp dùng thuốc nên làm việc năng suất hơn tôi, khiến tôi trở nên tệ hơn trước mặt ông chủ. Nhưng tôi quyết tâm rằng, dù kết quả thế nào, tôi vẫn sẽ làm việc chăm chỉ và hết sức dù không sử dụng thuốc, bởi Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi làm người trung thực, làm việc chân chính, không gian lận và chạy theo thói thường tình.
Một trong những ảnh hưởng phụ của thuốc kích thích là nó khiến người ta trở nên bứt rứt không yên. Một trong những đồng nghiệp trong nhóm tôi rất lo lắng, mỗi lần tôi nói chuyện với anh ấy, anh ấy lại nổi nóng. Anh ấy thường đối xử với tôi rất tệ và nhục mạ tôi trước mặt các đồng nghiệp và quản lý. Nhưng vì Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi không đấu trả, nên tôi luôn tha thứ cho anh ấy từ trong tâm và không tranh đấu với anh ta. Tôi quyết định rằng dù tôi bị đối xử tệ thế nào, tôi cần phải nhẫn như nhân vật Hàn Tín mà Sư phụ nói đến trong Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Câu chuyện kể lại Hàn Tín bị người khác làm nhục nặng nề trên phố, nhưng thay vì đấu trả, ông ấy đã nhẫn chịu.
Khi tôi biết rằng tôi bị bỏ qua không được đề bạt, và tôi là người duy nhất trong nhóm không được thăng chức, tôi thấy rất tệ. Nhưng tôi quyết định, như Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân, cuộc đời của một người đã được quyết định từ trước và tôi phải tiếp tục chăm chỉ làm việc, không cho phép những thứ đó ảnh hưởng đến tôi. Thậm chí vậy, đôi khi, tôi vẫn cảm thấy thất vọng và không thể hiểu tại sao mọi việc lại diễn ra như vậy.
Sau khi bắt đầu công việc ở công ty này, tôi đã dành nhiều thời gian học để đi phỏng vấn cho vị trí kỹ thuật khác. Nhưng tôi không hiểu tại sao, dù chuẩn bị rất kỹ càng, và tôi luôn trong nhóm đứng đầu được lựa chọn, nhưng tôi lại không được nhận. Quá trình phỏng phấn khiến tôi rất lo lắng, và đã ảnh hưởng đến sức khoẻ của tôi, bởi tôi thường ưu tiên việc học lên trước, ăn không ngon ngủ không yên, tôi lo lắng về việc tìm việc làm.
Sau đó tôi nhận ra tất cả, nhưng mâu thuẫn tôi gặp trong công việc, ở trường, và trong quá trình phỏng vấn, đều bởi vì tôi chưa vứt bỏ được chấp trước truy cầu danh lợi. Sau đó tôi quyết định buông bỏ chấp trước này, sống cuộc sống bình thường và cân bằng. Tôi quyết định coi công việc như một phần cuộc sống, cũng như việc chăm sóc gia đình, giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, giúp đỡ mọi người, và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, học Pháp, luyện công thường xuyên.
Từ đó, tôi có thể cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khó tả. Cuối cùng, những lo âu của tôi biến mất và không còn trở lại. Tôi sống một cuộc sống an bình, không lo toan vào danh lợi, và hiểu rằng thế là đủ nếu tôi luôn nỗ lực hàng ngày và cân bằng mọi trách nhiệm trong khi luôn đặt người khác lên trước. Điều đó đã khiến cho cuộc sống của tôi có tất cả những gì tôi cần và rất thoải mái.
Không lâu sau, tôi có cơ hội chuyển sang nhóm mới trong công ty, và tôi đã quyết định chuyển vì không có ai có kỹ năng phù hợp với vai trò mới, và nhóm tôi đang cơ cấu lại và phải chuyển đi 4 nhân viên. Bởi tất cả các dự án được phân cho nhóm đã bị lấy đi, nên họ không còn đủ ngân sách để giữ số lượng thành viên như ban đầu.
Ngay sau khi tôi bắt đầu làm việc ở nhóm mới, các đồng nghiệp lập tức ghi nhận năng lực làm việc của tôi. Họ ấn tượng với những cống hiến của tôi, và không hiểu tại sao một người làm việc tận tụy cũng như có kiến thức kỹ thuật như tôi lại không được đề bạt. Họ đề nghị tôi đến nói chuyện với ông chủ mới để được thăng chức, nhưng tôi không làm vậy. Tôi quyết định không yêu cầu ông chủ thăng chức vì đó là theo lẽ của người thường. Như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân về việc hoàn thành các trách nhiệm của tôi, quan tâm đến người khác, và đảm nhận thêm nhiều trách nhiệm nữa nếu có thể, thì tôi chắc chắn nhóm của tôi sẽ thành công và các thành viên sẽ không phải lo lắng về tương lai của dự án.
Các đồng nghiệp đã đưa ra những lời nhận xét tốt về công việc của tôi, họ nói họ rất ấn tượng trước cách giải quyết vấn đề của tôi mà các kỹ sư nhiều kinh nghiệm khác cũng thấy khó khăn và không muốn giải quyết. Khi nghe được những điều này, tôi biết đây chính là khảo nghiệm để tôi loại bỏ chấp trước hiển thị bản thân và tự mãn, do đó tôi quyết định tập trung vào công việc và giữ thái độ khiêm tốn. Tôi biết rằng nhờ có Pháp Luân Đại Pháp mà tôi có thể vượt qua mọi thử thách, và làm việc một cách trung thực với sự tận tâm mỗi ngày.
Khi làm việc hay học tập, những người khác cần phải đeo tai nghe nhạc hoặc dùng chất kích thích để tập trung. Nhưng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tự nhiên tôi có thể tập trung vào công việc và làm việc tốt mà không cần âm nhạc hay thuốc.
Một lần, tôi phải đưa vợ đến gặp bác sĩ ở một thành phố cách đó ba giờ đi xe. Không may chúng tôi đi muộn. Họ nói qua điện thoại rằng nếu chúng tôi đến muộn quá 15 phút, họ sẽ không gặp mặt. Thời gian trôi qua, sự vội vã tăng lên và cuối cùng, khi chúng tôi bị lạc đường và không tìm thấy bệnh viện, vợ tôi không thể giữ bình tĩnh và đã nổi nóng. Cô ấy bắt đầu la hét, nhục mạ tôi, và thốt ra những từ ngữ thô thiển. Cô ấy dùng hết sức đánh vào cánh tay tôi. Tôi giữ bình tĩnh và từ tốn bảo cô ấy đừng lo, bởi tôi sẽ làm mọi cách để đến đúng giờ.
Trong suốt quá trình, tôi giữ điềm tĩnh, trong tâm không nổi nóng và tập trung vào việc tìm đường đến bệnh viện một cách nhanh nhất có thể. Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi và gặp bác sĩ. Đêm đó, vợ tôi đã khóc, nói rằng cô ấy chưa từng gặp ai có thể giữ bình tĩnh như thế, rằng cô ấy không thể tin rằng với những điều cô ấy đã nói và làm, tôi không hề cao giọng, hay nói bất cứ điều gì, thậm chí mặt không biến sắc.
Cô ấy đã xin lỗi tôi. Tôi nói với vợ không cần lo lắng, và nói rằng nhờ có Pháp Luân Đại Pháp mà tôi có thể hành xử như vậy, có thể hoàn toàn bình tĩnh và không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực gì với cô ấy. Nếu không phải vì Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không thể cư xử như thế.
Trong những năm qua, tôi đều tu luyện một mình mà không có môi trường tu luyện tập thể. Bởi vậy sự thăng tiến trong tu luyện của tôi rất chậm. Tôi đã quyết định, mặc dù tôi sống ở một thành phố không có học viên nào gần đó, tôi sẽ tìm cách để xây dựng môi trường tu luyện tập thể. Tôi liên hệ với một số học viên có tình trạng tương tự và chúng tôi gặp nhau trên mạng Internet hàng ngày để học Pháp, luyện công cùng nhau. Chúng tôi tạo động lực cho nhau duy trì việc học Pháp và luyện công hàng ngày. Chúng tôi cũng chia sẻ kinh nghiệm của bản thân trong quá trình tu luyện.
Từ khi có môi trường này, tôi nhận thấy tôi tiến bộ rất nhanh trong tu luyện. Hành vi của tôi cũng chuyển biến nhiều hơn, và tôi nhận thức được quá trình tiến bộ dần dần và đều đặn của mình. Tôi không còn lãng phí thời gian lướt internet và luôn cảm thấy tràn đầy năng lượng. Thân thể tôi nhẹ nhàng, trong tâm tĩnh tại và yên bình. Vì tôi có nhiều năng lượng hơn, nên giờ đây, bên cạnh công việc, học Pháp, luyện công, phát chính niệm, học tập để nâng cao trình độ kỹ thuật, tôi còn có thể giúp vợ làm việc nhà và hỗ trợ việc học của cô ấy. Tôi thấy tiếc vì những năm qua đã không có được môi trường tu luyện nhóm. Tôi cần phải đề cao nhanh hơn nữa trong tu luyện!
Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi hoàn toàn con người tôi và mang đến cho tôi nhiều phúc lành. Pháp Luân Đại Pháp đã biến tôi từ một thanh niên cố chấp, xấu tệ, luôn lo lắng về danh lợi, thành một người bình tĩnh và tử tế, tràn đầy năng lượng và an hoà, biết quan tâm đến người khác và sống trung thực. Sư phụ, con không biết dùng lời nào để cảm tạ Ngài đã mang Pháp Luân Đại Pháp đến thế giới này. Con xin cảm tạ Sư phụ, vì ơn phước và sự từ bi vĩ đại của Ngài!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/15/365038.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/18/170445.html
Đăng ngày 16-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.