Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ, 20-5-2018] Trước đây tôi là người rất nóng nảy, tính tình nhỏ nhen, hay chấp nhặt, ai mà động vào tôi thì tôi sẽ không bỏ qua, sẽ cãi nhau với họ bằng những lời lẽ thô tục, bản thân tôi cũng cảm thấy mình không phải là người tốt. Sau đó, một đồng nghiệp đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi, tôi tự ti nói: “Anh giới thiệu cho tôi công pháp tốt như vậy, liệu tôi có thể tu được không? Tính tôi nóng nảy lắm”. Anh ấy nói: “Được, Pháp này lớn đến mức có thể cải biến hết thảy.” Tôi vui mừng nói: “Vậy thì tôi tu.”

Kỳ thực lúc đó tôi vẫn phân vân trong lòng, công pháp tốt như vậy liệu có thể thu nhận người như tôi không? Do vậy hôm đó tôi nói với anh ấy: “Anh hãy cho tôi mượn một cuốn ‘Chuyển Pháp Luân’ nhé, hôm nay anh cho tôi mượn trước đĩa giảng Pháp của Sư phụ để tôi nghe một lượt trước.” Anh ấy đã đưa đĩa cho tôi.

Trở về nhà, tôi tranh thủ thời gian nghe băng giảng Pháp của Sư phụ, nghe được hai hôm, tôi cảm thấy công pháp này quá tốt, trong tâm nhẹ nhõm như thể đã tìm được thứ mà mình đang tìm kiếm bấy lâu. Tôi đã tìm ra câu trả lời cho rất nhiều thắc mắc về nhân sinh của mình trước đây. Tôi cảm động nói trong tâm: “Cuộc đời sau này của con đã có Sư phụ rồi, con đã có Sư phụ rồi.” Tôi không sao diễn tả được niềm vui của mình.

Đối xử thiện với người khác thì bản thân không mất gì

Cùng với việc học Pháp, luyện công, thân và tâm tôi đều có nhiều biến đổi, trong công việc tôi luôn lấy “Chân-Thiện-Nhẫn” để chỉ đạo bản thân, cố gắng làm một người tốt. Tôi làm nghề kinh doanh bán hàng đồ gỗ gia dụng. Trong xã hội ngày nay, thương trường cạnh tranh rất khốc liệt, người người tranh giành lẫn nhau, không ai chịu nhường ai. Từ khi tâm tôi chứa đầy “Chân-Thiện-Nhẫn”, tôi không còn tranh giành với người khác, mà cố gắng hết sức khoan dung và nhường nhịn mọi người.

Một lần, tôi giới thiệu sản phẩm cho một khách hàng, khách hàng này thực sự thích sản phẩm của gian hàng chúng tôi, khi chuẩn bị viết hóa đơn bán hàng cho khách thì một nhân viên bán hàng ở gian hàng khác chạy đến chỗ tôi, cố ý đằng hắng mấy tiếng, âm thầm lôi kéo khách hàng về gian hàng của cô ấy. Trước đây tôi chắc chắn sẽ cãi nhau với cô ấy một trận, phải tố cáo lên giám đốc, vì việc này vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc bán hàng của công ty, nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì bị đuổi việc. Tuy nhiên tôi đã không làm vậy, là đệ tử Đại Pháp, tôi phải làm theo lời Sư phụ dạy, đối xử thiện với người khác, làm việc gì cũng phải nghĩ cho người khác trước, không thể vì việc này mà khiến cô ấy mất việc. Do vậy, tôi đã nói với khách hàng: “Mua được một bộ đồ gỗ gia dụng cũng không phải dễ, anh cứ chọn hàng nào thật vừa ý, anh sang chỗ cô ấy xem xem, cân nhắc xem thích cái nào thì lấy cái đó, chỉ cần anh hài lòng là được rồi.” Vị khách vui vẻ nói: “Cảm ơn cô, tôi sang đó xem thế nào.” Một lúc sau anh ấy lại quay lại mua hàng của tôi.

Sự việc này khiến tôi thực sự lĩnh ngộ được Pháp của Sư phụ:

“Những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Chỉ cần làm theo yêu cầu trong Pháp thì những gì thuộc về mình thực sự sẽ không mất, chỉ là trong quá trình này cần phải tu bỏ những tâm bất hảo người thường như tâm tranh đấu, tâm ích kỷ, tự tư .v.v.

“Tôi muốn mua hàng của cô vì cô không nói dối”

Tôi bán đồ gỗ gia dụng cao cấp, khi giới thiệu sản phẩm với khách hàng, tôi không nói dối, tôi luôn nói rõ với khách hàng đồ gia dụng này làm bằng chất liệu gỗ gì. Một lần, một khách hàng muốn mua một bộ đồ gỗ gia dụng, anh ấy hỏi tôi rất kỹ đây là loại gỗ gì, nguồn gốc từ nước nào. Tôi nói với anh ấy đúng sự thật, lại còn tính tiền đầy đủ cho anh ấy. Anh ấy nói: “Được, tôi đi tham khảo một vòng xem thế nào.” Mấy ngày sau anh ấy lại quay lại nói: “Cô nói cho tôi nghe rốt cuộc đây là gỗ của nước nào?” Tôi nói: “Chẳng phải lần trước tôi đã nói với anh rồi sao? Đây là gỗ từ châu Phi, hiện nay loại gỗ này chỉ có hai nguồn thôi, một loại từ châu Phi, một loại nữa từ Đông Nam Á. Sự khác biệt của chúng là ở vân gỗ. Với giá mà tôi tính cho anh thì không mua nổi loại gỗ từ Đông Nam Á đâu.” Anh ấy nghe xong nói: “Vậy à, tôi sẽ về xem lại.”

Anh ấy đi rồi, tôi nghĩ hay là mình chưa nói rõ ràng? Hoặc là anh ấy chê giá cao? Không ngờ hai hôm sau anh ấy lại quay lại, vừa mở cửa hàng bước vào đã nói: “Cô viết hóa đơn cho tôi đi, tôi quyết định mua hàng của cô bởi vì cô không nói dối. Tôi đã đến các cửa hàng khác xem những đồ gỗ gia dụng giống như cửa hàng cô bán, vân gỗ cũng giống nhau, nhưng nhân viên bán hàng cứ khăng khăng rằng đó là gỗ Đông Nam Á, chỉ toàn nói dối, tôi có mua về nhà cũng không yên tâm.” Sau đó anh ấy đã đặt hàng ở chỗ tôi bộ đồ gỗ gia dụng trị giá hơn 100.000 tệ.

Khách hàng đi rồi, tôi vô cùng cảm kích, nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng sẽ là một trong những nhân viên bán hàng mà anh ấy nói “chỉ toàn nói dối”. Con người vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn nào, nói dối hết lần này đến lần khác, chỉ cần có khách đến quầy của mình thì phải tìm mọi cách moi tiền của khách, hàng không tốt cũng nói thành tốt, họ vắt óc nghĩ ra lời nói dối làm mê hoặc khách, mọi người đều sống thật mệt mỏi. Thật may tôi tu luyện Đại Pháp, Sư phụ dạy tôi phải làm người tốt một cách minh bạch, làm người tốt theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn”, sống thoải mái, lạc quan.

Đồng nghiệp khâm phục Pháp Luân Công từ tận đáy lòng

Cạnh gian hàng của tôi là gian hàng của một chị họ Đông, bình thường tôi thường giảng chân tướng Pháp Luân Công cho chị ấy, chị ấy rất ủng hộ Đại Pháp và cũng đã làm tam thoái, hai chúng tôi có quan hệ rất tốt. Nhưng đột nhiên một hôm chỉ vì một chuyện nhỏ mà chị ấy quay ra chửi mắng tôi, từ đó về sau hễ thấy tôi là chị ấy lại chửi, nói những lời rất khó nghe. Một lần phó giám đốc công ty đi qua nghe thấy chị ấy mắng chửi tôi, liền nói: “Chị đừng có mắng người ta nữa, mắng cả nửa ngày rồi, người ta chẳng nói một câu mà chị vẫn mắng là sao.”

Hôm đó anh trai đến tìm tôi, tôi ra cầu thang đón anh, vừa lúc chạm mặt với chị ấy, chị ấy lại mắng tôi một trận tơi bời, tôi sợ anh lo lắng nên mau chóng kéo anh trai đi. Các đồng nghiệp nhìn thấy đều nói với tôi: “Chị ấy thật không ra gì, cô cứ chửi lại chị ấy đi, chỉ cần cô lên tiếng thì chúng tôi sẽ đứng về phía cô, tôi không tin là không trị nổi chị ta.” Tôi cười nói: “Không được, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ dạy chúng tôi phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’ (Chuyển Pháp Luân). Vả lại chị ấy nhiều tuổi như vậy, nếu chúng ta chửi chị ấy sẽ khiến chị ấy tức khí lên, sức khỏe chị ấy vốn không tốt”. Các đồng nghiệp nghe xong nói: “Chính vì các cô luyện Pháp Luân Công nên chị ấy mới được thể mắng chửi cô, vậy mà cô còn nghĩ cho chị ấy nữa sao?” Một đồng nghiệp nói: “Hôm nay tôi thực sự khâm phục người tu luyện Pháp Luân Công các cô, những gì nói trên TV đều là giả dối.”

Một thời gian sau tôi đi công tác ở Quảng Đông mười mấy ngày, khi trở về có đồng nghiệp nói với tôi: “Mấy ngày vừa rồi cô đi vắng thì ở nhà đã có người giúp cô hả giận rồi, cô đi rồi chị ấy lại cãi cọ với một người bán hàng bên cạnh chỉ vì chút việc nhỏ, khiến người ta chửi chị ấy mấy ngày, chị ấy sợ quá lủi như cuốc vậy, cúi đầu không dám ho he gì.”

Nghe chuyện tôi không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại thấy chị ấy thật đáng thương Một hôm tôi đi qua quầy của chị ấy thấy chị ấy đang khâu vá, mắt nhìn không rõ nên khâu rất khó khăn. Tôi bước đến nói: “Chị Đông, để tôi giúp chị khâu nhé.” Chị ấy nhìn tôi trừng mắt từ chối: “Không cần,” tôi chân thành nói: “Chị đừng tức giận, em có làm gì sai đâu, chị bảo em thì em sửa, tức giận không tốt cho sức khỏe.” Nói xong tôi bỏ đi. Không ngờ hai hôm sau chị ấy mang tặng tôi một túi kẹo to, thành khẩn nói: “Đây là kẹo mừng lễ kết hôn của con trai chị, chị chỉ mang cho em ăn.” Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn và vui vẻ của chị ấy, so với trước đây quả là hai người khác nhau, tôi nhanh chóng nói: “Cảm ơn chị.”

Từ đó về sau hễ gặp tôi là chị ấy nói: “Người luyện Pháp Luân Công đều là người tốt!”

Tôi nhìn thấy ở cô một chữ “Chính”

Trong công việc bán hàng, tôi luôn yêu cầu bản thân tuân theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn”, chân thành đối đãi với từng khách hàng, bán cho họ những sản phẩm tốt. Khi đi Quảng Châu, Thâm Quyến đặt hàng, tôi lựa chọn kỹ lưỡng sản phẩm, không kể mệt mỏi, tôi đều phải vào tận nhà máy để kiểm tra thực tế quá trình sản xuất, lựa chọn loại gỗ, quy trình nhập hàng v.v., mỗi sản phẩm tôi đều hiểu tường tận, nhập những loại hàng thật giá thật.

Một năm tôi đã xem kỹ sản phẩm của một nhà máy ở Thâm Quyến, nguyên liệu, chất lượng gia công đều rất tốt, nhà máy có quy mô lớn nên lượng hàng cung cấp dồi dào. Tôi đề xuất với giám đốc công ty nhập sản phẩm của nhà máy này về bán, giám đốc nói: “Sản phẩm này thực sự rất tốt, nhưng mà giá quá đắt.” Một cửa hàng trưởng khác cũng chê đắt quá sẽ không dễ bán. Tôi nói: “Không dễ bán thì để tôi bán, cứ nhập về thử xem thế nào.” Giám đốc thấy tôi kiên quyết nên đồng ý. Quả nhiên hàng nhập về vừa bày ra bán thì phản ứng của khách rất tốt, ngay cả nhân viên bán hàng ở đây cũng khen là tốt, hàng bán chạy, doanh thu vượt các gian hàng khác. Vì chất lượng tốt, lại có chứng nhận, không cần dịch vụ hậu mãi, cho nên hàng mua về đều rất chắc chắn, khách hàng cũng hài lòng.

Không lâu sau, trung tâm đồ nội thất được sửa lại, hàng hóa phải chuyển đi chỗ khác. Chị cửa hàng trưởng lúc đầu chê hàng của tôi đắt, không muốn bán, thấy tôi bán đắt hàng nên muốn nhân dịp này bán hàng của tôi, nhiều lần bảo giám đốc nhượng lại hàng của tôi cho cô ấy. Nghe được chuyện này, tôi nghĩ: Nếu là trước khi tu luyện Đại Pháp thì tôi nhất định sẽ không nhường cho cô ấy, hàng bán chạy thì được trích phần trăm nhiều, tiền lương cũng cao. Vả lại chỉ cần tôi không đồng ý thì giám đốc không có bất cứ lý do nào bắt tôi chuyển nhượng cho cô ấy, huống hồ lúc đầu hai người họ đều không đồng ý cho tôi nhập sản phẩm này về bán.

Nhưng tôi là người tu luyện Đại Pháp, Sư phụ muốn chúng tôi xem nhẹ danh lợi, gặp việc gì cũng nghĩ đến người khác. Lúc đầu tôi nghĩ cứ trả lời cô ấy rằng đồng ý nhượng cho cô ấy là xong, nhưng tôi lại nghĩ, như vậy thì dễ dàng cho cô ấy quá, giám đốc sẽ chỉ cảm thấy tôi thật dễ tính, cửa hàng trưởng kia cũng sẽ tưởng rằng tôi vì thể diện của ông chủ mà nhượng cho cô ấy, các đồng nghiệp cũng cho rằng tôi quá ngốc. Vì mấy năm nay tôi luôn chịu thiệt thòi về lợi ích, các đồng nghiệp cũng thường xuyên bất bình thay cho tôi, cho nên họ đặt cho tôi một biệt danh là “đại ngốc”, cứ trông thấy tôi là họ gọi tôi như vậy. Trên bề mặt các đồng nghiệp cũng chỉ coi tôi là một người tốt trong người thường. Tôi nghĩ nên để mọi người hiểu rằng nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi mới trở thành người tốt như vậy, tôi phải dùng lời nói, hành động của mình để mọi người chứng kiến được sự thuần chính và tốt đẹp của Đại Pháp. Do vậy tôi đã nói với giám đốc rằng tôi có thể nhường cho cô ấy, nhưng gian hàng này không phải chỉ có mình tôi mà còn có hai nhân viên bán hàng nữa, chúng tôi nên bốc thăm, việc này người khác cũng cho là công bằng. Giám đốc nói: “Được, vậy cứ bốc thăm đi.” Tôi phân chia sản phẩm thành A và B, A là sản phẩm của tôi, B là sản phẩm mà cô ấy mua trước đây, ai bốc được cái gì thì bán cái đó. Cô ấy nói: “Chị chọn trước đi,” tôi bốc một tờ mở ra thì là A, tờ còn lại tất nhiên là B, cô ấy có vẻ rất lo lắng. Lần thứ hai tôi cho cô ấy chọn trước, cô ấy lo lắng suốt nửa ngày, tinh thần bất an, cầm một mảnh giấy lên mở ra vẫn là B.

Lẽ ra theo luật thì bắt thăm 2 lần là xong rồi, tôi nói với ông chủ cho bắt thăm thêm lần nữa, lần này nếu cô ấy bắt được A tôi sẽ nhường cho cô ấy. Cô ấy bắt thăm lần nữa, vẫn là B. Cô ấy vô cùng tức giận, sầu não, đến nói với giám đốc: “Tôi không cần nữa, tôi không muốn bán sản phẩm B vì kiếm được quá ít tiền, tôi không làm nữa.”

Hôm sau tôi đến nói với giám đốc: “Anh bảo cô ấy quay lại làm việc đi, hiện giờ tìm được một nhân viên bán hàng có kinh nghiệm thật không dễ, cô ấy đã bán sản phẩm này rất lâu rồi và rất có kinh nghiệm bán hàng, nếu cô ấy đi thì công ty chúng ta cũng chịu tổn thất. Tôi sẽ nhường cho cô ấy sản phẩm của tôi, tôi tin rằng tôi có thể bán được tốt sản phẩm của cô ấy.” Giám đốc nghe xong rất vui mừng nói: “Người luyện Pháp Luân Công các chị thật quá tốt, từ chị tôi thấy một chữ ‘chính’.“ Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.” Ông chủ nghe xong cười.

Chị cửa hàng trưởng này rất cảm kích nói: “Cảm ơn chị,” tôi nói: “Cô hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi, chính Sư phụ đã dạy chúng tôi làm như vậy.”

Sau khi nhận hàng của cô ấy, tôi bỏ công sắp xếp, bày trí lại, lau chùi sạch sẽ những sản phẩm trước đây khó bán. Không lâu sau tôi đã ký được một đơn hàng lớn, doanh thu bán hàng tăng hàng tháng. Còn chị cửa hàng trưởng kia sau khi nhận sản phẩm A xong thì việc kinh doanh lại không tốt lắm, chẳng bao lâu sau cũng nghỉ việc.

Tôi nghĩ đến đoạn Pháp của Sư phụ:

“Tất nhiên, không phải là ngốc thật, chúng ta chỉ là coi nhẹ vấn đề lợi ích thiết thân thôi, còn tại các phương diện khác, thì chúng ta đều rất sáng suốt. Các công trình khoa học nghiên cứu mà chúng ta làm, lãnh đạo giao nhiệm vụ nào, hoàn thành công tác nào, chúng ta đều tỉnh táo minh bạch làm cho thật tốt. Nhưng chính ở điểm lợi ích cá nhân của bản thân chúng ta, [hoặc] khi gặp mâu thuẫn giữa người với người, [thì] chúng ta coi [chúng] rất nhẹ.” (Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta cần phải làm người tốt như vậy.

Sau sự việc này, giám đốc rất cảm kích và coi trọng tôi, cuối cùng gộp cả hai gian hàng lại cho tôi quản lý. Ông ấy cũng rất công nhận Pháp Luân Công là tốt. Một lần giám đốc làm việc với một khách hàng, khách hàng hỏi: “Cửa hàng các anh có người luyện Pháp Luân Công?” Ông chủ trả lời: “Có, tôi chỉ mong tất cả nhân viên của tôi đều luyện Pháp Luân Công, người luyện Pháp Luân Công quá tốt.”

Một ngày bán được 480.000 tệ

Trong công việc tôi coi nhẹ danh lợi, không tính toán so đo về lợi ích với người khác. Bán nhiều thì được nhiều tiền hoa hồng, tôi chưa từng tranh giành khách hàng với các đồng nghiệp, vậy mà thu nhập hàng tháng của tôi lại luôn cao nhất, thành tích bán hàng tốt nhất. Tôi biết rằng không phải tôi có khả năng tài giỏi gì, đây đều là phúc báo mà tôi có được nhờ tu luyện Đại Pháp và trở thành người tốt.

Trong việc bán hàng tôi đã chứng kiến rất nhiều thần tích, tôi xin kể một vài ví dụ:

Vào dịp nghỉ lễ năm 2008, một đồng tu đến tìm tôi, lúc đó không có khách nên chúng tôi chia sẻ một chút. Đồng tu đi rồi, có hai nhân viên bán hàng ở gian hàng khác nói: “Chúng tôi đã bán được hai đơn hàng rồi,” ý nói là tôi còn chưa bán được đơn hàng nào, tôi nói: “Đúng vậy, tôi vẫn chưa bán được đơn hàng nào, yên tâm đi, một lát nữa sẽ bán được.” Thực ra tôi cũng chỉ buột miệng nói thôi, không ngờ một lát sau đã có một khách hàng cũ đến mua hàng nói: “Chị chủ hàng ơi, tôi lại vừa mua nhà, lần này tôi muốn mua một bộ đồ gỗ đầy đủ từ phòng ngủ, phòng khách đến nhà bếp, chị tính hộ tôi xem hết bao nhiêu tiền?”

Anh ấy mặc cả giá với tôi xong, cuối cùng tổng cộng hết hơn 200.000 tệ. Trong lúc tôi viết hóa đơn cho anh ấy, anh ấy liền đi sang gian hàng khác xem hàng. Nhân viên bán hàng ở quầy đó nói: “Chẳng phải ông vừa mua hàng rồi sao, sao còn xem hàng nữa?” (Họ đều trông thấy anh ấy mua hàng ở gian của tôi rồi). Anh ấy nói: “Tôi vẫn còn một căn nhà nữa.” Nhân viên phục vụ kia nghe xong vui mừng nói: “Vậy anh xem đi, nếu anh vẫn muốn mua sản phẩm kia (chỉ sản phẩm mà tôi bán), thì tháng sau anh quay lại nhé, tháng sau chúng tôi sẽ chuyển sang bên đó, lúc đó tôi sẽ bớt cho anh một ít.”

Vị khách kia nghe xong lập tức quay lại hỏi tôi: “Có phải tháng sau chị sẽ chuyển sang gian hàng đối diện không?” Tôi nói: “Đúng vậy” Anh ấy nói: “Sao chị không nói sớm, tôi vẫn còn một căn nhà nữa, tôi cần mua thêm một bộ đồ gỗ. Chị tính thêm tiền một bộ nữa cho tôi đi, hôm nay tôi sẽ trả hết tiền. Tôi chỉ muốn mua hàng của chị vì hàng của chị rất chắc chắn.”

Vậy là tôi lại viết thêm hóa đơn cho anh ấy, tổng cộng là 480.000 tệ, hôm đó anh ấy đã trả hết tiền mặt.

Việc này khiến cả trung tâm thương mại kinh ngạc, một người bán hàng mà bán một lúc gần 500.000 tệ, các đồng nghiệp đều xôn xao bình luận: “Ai mà bán được hàng như vậy thì quá thần kỳ, không thể tưởng tượng được.. Có đồng nghiệp thì thầm hỏi tôi: “Có phải Sư phụ của chị đã giúp chị không?” Tôi nói: “Đúng vậy, người tu luyện Pháp Luân Công chúng tôi đều có Pháp thân của Sư phụ bảo hộ.”

Cảm ơn Sư phụ, cảm ơn Đại Pháp

Kỳ thực suốt mười mấy năm bán hàng tôi đã gặp rất nhiều chuyện thần kỳ, tôi không tranh giành lợi ích với mọi người, tôi không đòi hỏi giám đốc bất cứ yêu cầu nào về việc tăng lương, nhưng tiền lương tháng của tôi luôn cao nhất, doanh số bán tốt nhất. Mỗi lần trả lương cho tôi, nhân viên tài vụ đều nói: “Xem ra cái ví tiền của chị là nặng nhất đấy,” mỗi lần thưởng kinh doanh tôi đều đứng đầu. Đây đều là phúc phận mà Đại Pháp mang đến cho tôi, Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều. Tôi luôn nghĩ mình là người hạnh phúc nhất bởi tôi có một Sư phụ thật tuyệt vời.

Tôi không biết viết văn, không biết dùng ngôn từ nào để biểu đạt sự cảm ơn Sư phụ từ tận đáy lòng. Cảm tạ Sư phụ đã chọn tôi là một đệ tử chân tu của Ngài, cảm tạ Sư phụ đã biến tôi từ một người nóng nảy, hay làm tổn thương người khác, ích kỷ, cực đoan, trở thành một người biết nghĩ cho người khác, khoan dung nhẫn nhịn, lương thiện, hòa ái.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/20/365135.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/21/170483.html

Dịch ngày 26-07-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share