Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-06-2018] Tôi thật may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Tôi là một nông dân bình thường và chưa bao giờ đi học, do đó tôi không thể đọc được chữ. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Đại Pháp của bản thân và những kỳ tích đã xảy ra với tôi.
Sư phụ ban cho sinh mệnh thứ hai
Tôi bị một khối u tử cung vào năm 1997. Các bác sỹ nói rằng căn bệnh này có tỷ lệ ác tính cao. Chỉ sau khi phẫu thuật mới có thể tiến hành một cuộc kiểm tra bệnh lý để xem liệu khối u là lành tính hay ác tính. Lúc đó tôi mới 38 tuổi.
Tôi không thể chịu đựng được cú sốc mạnh đột ngột đến với tôi. Gia đình tôi có nhiều khó khăn và chúng tôi đang trong tình trạng tài chính tồi tệ. Chúng tôi sống dựa vào thu nhập ít ỏi từ việc bán rau quả ở chợ, do đó tôi không thể nghĩ đến việc phẫu thuật và không chỉ chi phí thuốc men mà còn cả chi phí điều dưỡng. Tôi liền quyết định không làm phẫu thuật, sống chết phó mặc cho trời.
Mẹ tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bà thuyết phục tôi cùng tu luyện. Vào thời điểm đó ở làng chúng tôi không có ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, do đó không có điểm luyện công. Mỗi tối tôi lại đạp xe tới một điểm luyện công cách nhà khoảng 8 km ở một làng khác. Chẳng bao lâu cơ thể tôi được tịnh hóa và tôi không còn đau đớn nữa. Khối u đã biến mất và kể từ đó, tôi đã trở nên rất khỏe mạnh.
Sư phụ dạy tôi đọc chữ
Trong giai đoạn đầu tu luyện, tôi chỉ có thể nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ Lý (nhà sáng lập) mỗi ngày. Tại nhóm học Pháp, tay nâng sách Đại Pháp, vừa nghe các đồng tu đọc Pháp vừa nhìn các dòng chữ dày đặc chằng chịt trong sách, tôi một chữ cũng không biết, trong lòng lo lắng không dám nói ra.
Mặc dù không biết chữ nhưng tôi rất chăm chỉ xem sách, nghe người khác đọc, tôi thuận theo đó mà nhìn từng chữ từng chữ. Trong tâm ao ước có một ngày bản thân có thể nhận biết được chữ, đọc Pháp. Một tối nọ, khi tôi đang nâng sách Đại Pháp, tôi thấy Sư phụ Lý cầm một cây tre dài khoảng 30 cm, chỉ vào từng chữ trên một tấm bảng đen và dạy tôi đọc. Tôi đọc theo Sư phụ từng chữ từng chữ, liên tiếp vài tối đều như vậy.
Một ngày ở nhóm học Pháp, tôi nói với các đồng tu: “Hãy để tôi đọc một đoạn.”
Mọi người nhìn tôi đầy nghi hoặc, ý như muốn nói: “Chị một chữ cũng không nhận ra, đọc thế nào đây?“.
Nhưng đồng tu vẫn để tôi đọc. Khi tôi đọc xong Luận Ngữ mà không mắc lỗi, tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi sức mạnh diệu kỳ và siêu thường của Đại Pháp.
Sự thần kỳ của Đại Pháp đã khiến tôi quyết tâm kiên định tu luyện. Sau này con gái lại dạy tôi cách sử dụng từ điển để tôi có thể tra các chữ khi tôi gặp phải những chữ chưa biết. Tôi không biết phiên âm pinyin, do đó tôi chỉ có thể dựa vào thiên bàng bộ thủ (từ điển thường căn cứ theo hình thể của một phần trong chữ Hán phân loại thành, như các bộ sơn, khẩu, hoả, thạch) để tra. Bây giờ tôi có thể tự mình thông đọc tất cả hơn 40 cuốn sách Đại Pháp.
Tu luyện Đại Pháp – Gia đình tôi trở nên hòa thuận
Gia đình nhà chồng tôi có ba người con trai và các nàng dâu, tôi là một trong những nàng dâu đó. Cả ba chị em dâu chúng tôi không hòa hợp với nhau trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi thường xuyên tranh đấu và cãi cọ về những điều nhỏ nhặt và lợi ích cá nhân.
Một năm, khi chúng tôi tranh giành đất đai, vợ của người em chồng tôi đã dùng một cái thuổng làm hỏng nhiều mầm ngô của tôi. Tôi để bụng chuyện đó và không thể bỏ qua. Trong một thời gian dài, chúng tôi không thèm nhìn mặt nhau.
Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi buông bỏ những lời than vãn và lòng thù hận. Tôi nghĩ: “Là một học viên, mình phải có tư thái cao hơn những người khác và đối xử với mọi người một cách từ bi, đối với ai đều tốt, huống chi là người nhà mình”.
Tôi chủ động tiếp cận em dâu, trở nên thân thiết và hòa thuận với cô ấy. Tôi coi những mâu thuẫn trong gia đình là những cơ hội tốt để đề cao trong tu luyện. Trong mùa thu hoạch táo, tôi đã chia táo của mình cho hai chị em dâu của tôi.
Một lần trong tâm tôi có một niệm đầu: Họ đang đợi tôi giúp họ thức tỉnh trước vẻ đẹp của Đại Pháp, chỉ có làm tốt mới có thể cứu được họ. Việc lớn việc nhỏ, tôi đều yêu cầu bản thân tuân theo tiêu chuẩn của người tu luyện.
Dần dần các mối quan hệ trong gia đình chúng tôi trở nên hòa thuận. Mọi người cũng biết rằng tu luyện Pháp Luân Công là những người tốt.
Không lâu sau, nhà chúng tôi trở thành một điểm luyện công. Với sự khích lệ của tôi, mẹ chồng tôi cũng học công.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/3/368065.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/13/170747.html
Đăng ngày 14-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.