Bài viết của Vấn Quân

[MINH HUỆ 19-5-2018] Vào một ngày đầu hè, cách đây hai năm, tôi đã gặp một học viên. Tôi được biết anh ấy mới mở một công ty nhỏ. Hiện anh là ông chủ và rất bận. Sau khi làm việc xong với anh, thấy anh quá bận rộn, tôi đã giục anh cần nắm bắt thời gian để tu luyện. Lúc này, anh kể cho tôi nghe hai sự việc đã xảy ra với anh.

Dưới đây là sơ lược của tôi về phần chia sẻ của anh.

***

Do bận rộn nên tôi đã lơ là việc học Pháp và luyện công. Một buổi sáng, tôi thức giấc và muốn đi vệ sinh, nhưng không thể cử động hay nói được, và cảm thấy vô cùng lo lắng.

Sau đó, tôi nhớ ra mình đã không dành thời gian học Pháp, càng chưa nói đến luyện công. Tôi nghĩ có lẽ mình đã suy sụp vì một căn bệnh, mặc dù tôi chưa đến 40 tuổi. Tôi cảm thấy vô cùng uể oải…

Tôi chợt nghĩ đến Sư phụ. Vâng, tôi về sau sẽ tu luyện tinh tấn, và tôi nên cầu Sư phụ giúp đỡ. Lúc đó, tôi đã lặng lẽ cầu xin Ngài giúp mình! Sau một lúc, tôi có thể nói và những phần khác trên cơ thể của tôi từ từ hoạt động trở lại. Tôi đã hứa rằng sẽ tham dự lớp học Pháp. Nhưng tôi vẫn không hề đến đó dù chỉ một lần vì quá bận.

Sau đó, tôi có một giấc mơ vô cùng sống động. Xác thực nó không thể được gọi là giấc mơ; nó là một trong những sự việc mà chủ ý thức của tôi đã trải nghiệm. Khi vừa mới chìm vào giấc ngủ, tôi nhìn thấy một lớp học lớn có tất cả các đệ tử Đại Pháp đang thi tốt nghiệp.

Khi tất cả mọi người nộp bài thi của họ, Sư phụ chấm điểm cho từng người ngay tại đó. Tôi được 50 điểm và rớt vì chỉ những ai được 60 điểm và cao hơn mới tính là đạt tiêu chuẩn. Tôi cầm bài thi đưa cho Sư phụ. Sư phụ nói: “Cho con 50 điểm, vẫn không hài lòng sao?“ Tôi nói: “Không. Con không phục. Con thực tâm tu luyện. Đối với Đại Pháp và Sư phụ, không có nửa điểm hoài nghi. Con kiên định tín Sư tín Pháp. Tại sao những người khác được 80-90 điểm, còn con chỉ được có 50 điểm?”

Khi giọng của Sư phụ ngưng lại, trước mắt tôi xuất hiện hình dáng một thân người. Một phần ba của thân là màu đỏ, và một phần ba là màu vàng. Sư phụ chỉ vào phần màu đỏ và nói: “Con hãy xem tâm sắc dục của con nặng như vậy.” Sau đó Sư phụ chỉ vào phần màu vàng và nói tiếp: “Con hãy xem con đã quá chấp trước vào lợi ích cá nhân. Chỉ có một phần ba thân thể của con là sạch và được tu tốt. Ta cho con 50 điểm còn quá ít hay sao?“

Sau khi Sư phụ nói xong, Ngài mang các học viên đã đạt tiêu chuẩn viên mãn rời đi! Họ cầm các bài thi của họ. Điểm thấp nhất là 80 đến 90 điểm. Thấy Sư phụ mang họ đi, tôi nhìn theo và khóc lớn: “Sư phụ ơi, chờ con với! Đừng bỏ con! Con biết con đã không tu luyện tốt. Bây giờ con đã phục rồi. Con sẽ chăm chỉ tu luyện kể từ bây giờ. Xin hãy cho con thêm một cơ hội!”

Sư phụ nhìn tôi và không nói lời nào. Tôi một mực đuổi theo họ đến cổng Nam Thiên Môn. Tôi nhìn thấy rõ quả thực có cổng Nam Thiên Môn. Có hai vệ sĩ to lớn đứng ở hai bên, mỗi người cầm một binh khí. Sư phụ đưa các học viên đạt tiêu chuẩn qua cổng. Khi tôi cố gắng tiến vào, hai vị thần gác cửa bắt chéo binh khí của họ, chặn không cho tôi vào.

Nhìn thấy Sư phụ đi cùng với các học viên đạt tiêu chuẩn, tôi đã khóc và cầu xin Sư phụ đừng bỏ tôi: “Con đã sai rồi. Con chắc chắn sẽ tu tốt bản thân. Sư phụ xin hãy đợi con…”

Sư phụ quay lại nhìn tôi. Tôi không thể quên ánh mắt Ngài khi ấy – ánh mắt tràn đầy tiếc nuối khi phải bỏ tôi lại phía sau, tràn đầy tiếc thương… và thậm chí còn hơn thế nữa, tràn đầy từ bi! Cái nhìn này giống như cái nhìn của một người cha đang thăm con trai của mình trong tù, rõ ràng nhìn thấy con mình đang phải chịu đựng đau khổ nhưng không có cách nào giải cứu được cho con. Sư phụ đã đưa các đệ tử đạt tiêu chuẩn viên mãn bay đi, bỏ lại tôi bên ngoài Nam Thiên Môn.

Lúc này, tôi cực kỳ bi thương, gào khóc và hối hận vì đã không nắm bắt cơ hội tu bản thân cho thật tốt. Bây giờ tất cả mọi thứ đều đã quá trễ.

Khi đang buồn bã và khóc lóc trong vô vọng, tôi đã tỉnh giấc. Tôi nhìn thấy chiếc gối đã ướt nhưng vẫn muốn tiếp tục khóc! Cảm giác rất thật! May mắn thay đó chỉ là một giấc mơ. Tôi phải nắm chặt thời gian tu luyện tinh tấn. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này một lần nữa. Tôi sẽ đi học Pháp nhóm vào tối nay!

Tôi đã bị chấn động vì giấc mơ quá thực này đến nỗi khiến tôi đổ mồ hôi lạnh. Tôi cảm thấy rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc! Sư phụ không thể làm gì cho những ai không đạt tiêu chuẩn viên mãn. Sư phụ đang cứu độ chúng sinh và cũng đang chính lại Pháp của vũ trụ. Nếu Sư phụ đưa một sinh mệnh không thuần khiết tiến nhập vào vũ trụ mới, thì khi đó vũ trụ mới cũng sẽ bị ô nhiễm và bất thuần!

Thật may mắn rằng chúng ta vẫn còn thời gian. Chúng ta cần nghiêm khắc với bản thân và không được phép buông lơi! Nắm bắt cơ hội cuối cùng này, và đừng để bản thân phải hối hận khi thời khắc viên mãn đến! Chúng ta nên làm tốt hơn để Sư phụ có thể nhẹ lòng và bớt đi một phần gánh nặng.

Trên đây là những trải nghiệm của đồng tu, viết ra đây mong khích lệ tất cả các đệ tử Đại Pháp chúng ta cùng nhau tinh tấn, làm tốt ba việc, theo Sư phụ trở về nhà. Con xin cảm tạ Sư tôn! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/19/366757.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/17/170800.html

Đăng ngày 7-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share