Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ] Vào ngày 16 tháng 8 năm 2014, tôi đã bị một chiếc xe ô tô đâm vào trong khi đang đạp xe qua đường. Tôi đã bị văng đi hơn hai mét trong không trung trước khi ngã đập mặt xuống đường ở giữa hai giao lộ. Quần áo của tôi bị rách và trên trán tôi lập tức sưng lên một cục u lớn.
Trong lúc đó, tâm trí tôi vẫn thanh tỉnh và tôi chỉ tập trung vào một niệm: ‘Mình là một học viên Đại Pháp. Mình đã có Sư phụ bảo hộ. Mình nhất định sẽ kiên định trước can nhiễu này!’ Tôi tiếp tục phát chính niệm cho đến khi gia đình tôi đến hiện trường. Tôi nói với họ, “Tôi ổn. Hãy giúp tôi về nhà và tôi sẽ bình phục trong vài ngày.” Tuy nhiên, gia đình tôi rất lo lắng và thay vào đó đã đưa tôi lên bệnh viện thành phố.
Chỉ sau khi nhập viện, tôi mới nhận ra rằng chân phải của tôi đã bị thương nặng. Chấn thương này nghiêm trọng đến mức mà tôi cảm thấy khó thở vì đau. Các bác sĩ xác nhận rằng xương dài đùi bị gãy còn cẳng dưới của tôi đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, và họ khuyên tôi tiến hành phẫu thuật để xếp lại xương và ngăn ngừa việc bị hoại tử ở mỏm đùi. Nếu không phẫu thuật, tôi có thể mất khả năng sử dụng được chân phải của mình.
Các thành viên trong gia đình tôi lập tức đồng ý phẫu thuật, và được xếp lịch khoảng một tuần sau đó. Tôi không thể nói được vì quá đau, tôi lặng lẽ nhẩm, “Tôi là một học viên Đại Pháp dưới sự bảo hộ của Sư Phụ. Tôi không chấp nhận tuân theo sự an bài của bất kỳ ai khác.” Tôi kiên quyết từ chối uống bất kỳ loại thuốc nào, kể cả thuốc giảm đau, bất chấp mọi cố gắng của bác sĩ và gia đình tôi nhằm thay đổi suy nghĩ của tôi.
Đêm hôm đó, cơn đau tăng lên và lan rộng khắp thân thể của tôi. Không thể di chuyển hay thậm chí hít thở, tôi cảm thấy bản thân mình đổ mồ hôi lạnh và mất ý thức. Với ý niệm thanh tỉnh cuối cùng, tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp và tự nhắc nhở bản thân rằng mình phải tiếp tục sống. Cái chết của tôi sẽ làm vấy danh Đại Pháp, và tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ giảng rõ sự thật mà tôi đã đặt ra.
Tại thời điểm đó, tôi nghe thấy Sư phụ nói với tôi:
Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.“ (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Ngay lập tức, tôi cảm thấy một dòng năng lượng lớn mạnh thông thấu khắp thân thể tôi và tâm trí tôi đột nhiên trở nên tĩnh tại. Tôi kiên định bước đi trên con đường do Sư phụ an bài và phủ nhận hoàn toàn an bài của cựu thế lực.
Tôi tiếp tục phát chính niệm. Gần như ngay lập tức, áp lực khổng lồ đè lên ngực và thân thể tôi đã tiêu tán trong khi cơn đau cùng cực trong tôi cũng dần tan biến mất. Tại thời điểm đó, tôi nghe thấy giọng nói hoảng loạn của con gái tôi, “Mẹ sao thế ?” Mặc dù tôi quá kiệt sức đến mức tôi không thể mở mắt ra, tôi vẫn cố trấn an cháu: “Mẹ sẽ ổn. Sư phụ đã cứu mẹ thoát khỏi bờ vực sinh tử rồi.”
Sự kỳ diệu siêu thường của Đại Pháp
Ngoại trừ một cơn chóng mặt nhẹ, tôi thấy cơn đau của mình về cơ bản đã biến mất vào sáng hôm sau.
Sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, con gái tôi quay lại và hỏi tôi, “Mẹ ơi, chúng ta nên làm gì đây? Bác sĩ nói rằng chúng ta phải ký một đơn bồi thường nếu mẹ từ chối phẫu thuật, và miễn trừ mọi trách nhiệm đối với bệnh viện.”
Tôi kiên quyết trả lời, “Ký vào mẫu đó đi. Mẹ muốn về nhà càng sớm càng tốt.” Con gái tôi nói thêm: “Bố vẫn muốn mẹ làm phẫu thuật.” Tôi trả lời: “Đừng nghe bố. Con nhớ vụ tai nạn xe hơi trong năm 2011 không? Mặc dù chiếc xe ba bánh của mẹ bị hư hại nghiêm trọng trong vụ va chạm đó, mẹ đã hồi phục hoàn toàn trong vòng bảy ngày. Vào năm 2004, mặc dù mẹ bị gãy chân trái và chân phải, Sư phụ đã nhanh chóng chữa lành vết thương cho mẹ. Mẹ có lẽ đã chết nhiều lần nếu không phải là nhờ Đại Pháp. Bệnh viện này chỉ có thể điều trị cho những người thường. Nhưng mẹ không phải là một người thường. Mẹ là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Nếu con ép mẹ thực hiện ca phẫu thuật này, chẳng khác nào ký vào giấy chứng tử cho mẹ. Con có thể yên tâm rằng Sư phụ sẽ chữa lành chân cho mẹ.”
Con gái tôi đã bị thuyết phục và ký vào đơn bồi thường, con rể tôi kích động quát lên: “Sao em có thể ký vào giấy đó được!?” Chồng tôi cũng hét lên: “Con muốn kết án tử cho mẹ con sao?”
Vào thời điểm đó, hai trong số đồng tu của tôi đã đến bệnh viện. Một trong số họ cố gắng trấn an con gái tôi đang khóc. Cháu thú nhận, “Cháu không chắc rằng mình đang làm đúng. Tầng thứ tu luyện của mẹ cháu không cao. Liệu Sư phụ có tiếp tục giúp mẹ cháu không?” Học viên đó nói rằng,“ Nếu Sư phụ không bảo hộ cho mẹ cháu, giờ bà ấy có lẽ đã chết rồi. Mẹ cháu đã đóng góp rất lớn cho Đại Pháp. Sư phụ chắc chắn sẽ chữa lành chân cho mẹ cháu.” Lời của bà ấy đã trấn an con gái tôi.
Trong khi ấy, một người học viên khác nói với chồng tôi, “Sau khi học Đại Pháp, sỏi thận của tôi đã biến mất. Vợ của anh tu luyện tinh tấn hơn tôi. Anh không có gì mà phải lo lắng cả.”
Tuy nhiên, chồng tôi vẫn không cảm thấy thuyết phục và đến gặp giám đốc bệnh viện nhờ trợ giúp. Giám đốc bệnh viện giải thích cho tôi hậu quả nghiêm trọng của việc không tiến hành phẫu thuật nhưng tôi vẫn kiên định. Trước đây tôi bị ốm đến mức mà ngay cả những chuyên gia ở bệnh viện tỉnh rất lớn cũng không thể giúp được tôi. Sau đó tôi học Pháp Luân Đại Pháp và tất cả bệnh tật của tôi đều được gỡ bỏ. Tôi chắc chắn rằng điều kỳ diệu tương tự sẽ xảy đến đối với chân của tôi.“ Vị giám đốc vẫn không cảm thấy thuyết phục. “Không điều gì trong lịch sử y học ủng hộ lý thuyết của các vị. Không thể hồi phục hoàn toàn nếu không qua phẫu thuật.”
Chồng tôi cũng tìm đến sự trợ giúp của bạn bè và người thân. Họ cố gắng thuyết phục tôi chấp nhận phẫu thuật, viện chứng ra những khó khăn mà việc tàn phế của tôi có thể mang đến cho gia đình tôi trong tương lai. Họ đến rất đông, đầy cả gian phòng và nói chuyện không ngừng.
Tôi nhanh chóng khiến họ im lặng và tiếp tục giảng chân tướng cho “khán giả” của mình. Bắt đầu từ uy lực siêu thường của Đại Pháp và pháp môn này đã được bao nhiêu người trên khắp thế giới thực hành tu luyện như thế nào, tôi tiếp tục giảng về tội ác của Đảng Cộng Sản trong việc bức hại Đại Pháp và lý do mà mọi người nên thoái Đảng. Những lời nói của tôi đã trấn an bạn bè và họ hàng nên họ đã sớm ra về.
Tin tức về quyết định của tôi đã truyền đến tai mẹ chồng 80 tuổi già yếu của tôi và bà đã đi một chuyến khó nhọc đến bệnh viện để thuyết phục tôi làm phẫu thuật. Thật cảm động, tôi đã cố gắng hết sức để trấn an bà và kể với bà mọi chuyện đã xảy ra. Sau đó mẹ chồng tôi ra về và không ngừng mắng chồng tôi: “Con định ép vợ con làm phẫu thuật gì đây? Con không thấy rằng vợ con không đau đớn chút nào sao? Rõ ràng Sư phụ của Đại Pháp đang chăm sóc cho vợ con. Đưa vợ con về đi. Vợ con sẽ được chữa khỏi sau vài ngày nghỉ ngơi.” Cuối cùng chồng tôi đã từ bỏ nỗ lực thuyết phục tôi.
Trong suốt thời gian nằm viện, tôi dành hầu hết thời gian rỗi để học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Vào ngày 26 tháng 8, các bác sỹ thực hiện một lần chụp khác và kinh ngạc khi thấy rằng tất cả các mảnh xương ở chân tôi đã trở về vị trí ban đầu. Tôi không cần phải phẫu thuật nữa.
Gia đình tôi vô cùng vui mừng khi nghe được tin tốt đẹp này trong khi bạn bè và họ hàng vỗ tay vỡ oà sung sướng. Bản thân giám đốc khoa chỉnh hình hết lời ca ngợi: “Cả khoa của tôi đều biết đến chị. Nhiều người đã hỏi tại sao bênh nhân này không bị đau. Chị chắc chắn phải có thần kinh thép!” Tôi đáp lại, “Tất nhiên là không rồi. Đó là bởi vì tôi là một học viên Đại Pháp.”
Kết quả của điều kỳ diệu này là hai y tá đã tìm đến tôi để học Pháp Luân Công. Tất cả bạn bè và họ hàng mà đến thăm tôi, gồm cả một số nhân viên của bệnh viện đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản.
Đề cao bằng cách hướng nội
Sau khi tôi xuất viện, một vài học viên đã đến thăm tôi. Một trong số họ hỏi tôi, “Liệu chị có đi lại được không?” Tôi trả lời: “Tôi đã đi lại được rồi.” Cô ấy đáp lại với vẻ hoài nghi, “Chúng tôi sẽ chờ xem.” Một học viên khác nhận xét, “Chân của chị có thể phải mất hai đến ba năm để hồi phục.” Các học viên khác sờ nắn chân tôi vài lần để xem liệu tôi có cảm giác không và yêu cầu được thấy tôi đi lại. Tôi làm theo mà vẫn còn bị chất vấn, “Tại sao chị vẫn còn khập khiễng?” Họ ngạc nhiên rằng chân tôi không bị sưng một chút nào cả và rằng tôi có thể đi lại khá tốt.
Tôi cảm thấy sững sờ. Không lâu sau khi họ rời đi, những lời nói và hành động của họ cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Hành động của họ khiến tôi tổn thương đến mức mà tôi bắt đầu trách họ là không có chính niệm và làm trầm trọng thêm khổ nạn của tôi bằng cách đứng về phía với tà ác. Chính niệm của tôi bắt đầu dao động và tôi tự hỏi liệu Sư phụ còn muốn có một đệ tử như tôi nữa không. Trong bệnh viện, tín niệm của tôi chưa bao giờ lung lạc thậm chí dưới áp lực của rất nhiều người. Ngược lại, giờ đây tôi cảm thấy mình thật lạc lõng.Trong tuyệt vọng, tôi quỳ xuống và khóc trước hình Sư phụ.
Tại thời điểm đó, tôi nghe thấy một giọng nói, “Hãy coi đó là điểm hoá và hướng nội.” Tôi nhận ra Sư phụ đã cố tình an bài điều này xảy ra để tôi thấy được những thiếu sót còn chưa tìm ra của mình. Mặc dù đã suy ngẫm một thời gian, tôi vẫn chưa thể đi đến bất kỳ kết luận nào.
Sau đó tình cờ tôi đọc được đoạn sau trong khi đang đọc Chuyển Pháp Luân:
“…bởi vì bộ công pháp này là tu luyện bản thân chư vị, chư vị cần đề cao một cách tỉnh táo minh bạch.”
Những lời nói này đã xuyên thẳng vào tâm trí tôi, xoá bỏ những bối rối trong tôi và khiến tôi thông tỏ về sự thất bại của mình: tôi đã không dùng Đại Pháp để tu luyện bản thân mình. Thay vào đó, tôi dùng Pháp để tu cho những người khác.
Trước đây, khi các đồng tu nói với tôi về những bất bình của họ. Tôi không bao giờ hướng nội xét bản thân mà thay vào đó dùng những giáo lý của Sư phụ để khiển trách họ một cách gay gắt.
Tôi sẽ nói, “Bạn đã học những giáo lý của Sư phụ rồi đúng chưa? Trong Chuyển Pháp Luân Sư phụ giảng, ‘…là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, Người này không đánh hay mắng bạn. Nếu bạn không thể chấp nhận lời phê bình, làm sao bạn có thể được coi là một học viên đây? Hàn Tín có thể chịu nhục chui qua háng của tên côn đồ. Người này có yêu cầu bạn chui qua háng của họ không? Bạn không xấu hổ vì còn tệ hơn cả người thường sao?”
Bất cứ khi nào một học viên nào đó trở nên tức giận, tôi sẽ dùng những giáo lý của Sư phụ để trách cứ người đó thay vì suy ngẫm và hướng nội tìm những thiếu sót của chính mình.
Bất cứ khi nào các đồng tu biểu hiện ra sự tức giận với tôi. Tôi sẽ im lặng. Tuy nhiên, tôi sẽ coi thường họ và nghĩ rằng một cơn giận dữ kinh khủng như vậy thật là không đúng đối với một học viên Đại Pháp. Sau đó tôi sẽ tự hào vì khả năng nhẫn chịu của tôi.
Tôi cũng phát hiện ra một số chấp trước còn ẩn dấu khác, gồm cả xu hướng cáo buộc người khác, hiển thị, xúi giục và đối xử với người khác bằng sự khinh miệt. Những chấp trước này đã trở thành bản ngã thứ hai và tôi đã trở nên không thể nhận ra được sự tồn tại của chúng. Việc loại bỏ những thiếu sót này đã thúc đẩy một cách mạnh mẽ cảnh giới tu luyện của tôi và đẩy nhanh khả năng bình phục cẳng chân bị gãy của tôi.
Trải nghiệm của tôi nằm ngoài phạm vi của khoa học hiện đại, là một kết quả không thể đối với những người ở tầng thứ của người thường. Tôi hy vọng câu chuyện của mình có thể tác động đến những người mà chưa chấp nhận chân tướng cao hơn về Đại Pháp và giúp họ được đắc cứu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/11/363824.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/22/169452.html
Đăng ngày 4-6-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản