Bài của một đệ tử ở Trung quốc
[MINH HUỆ 16-09-2009] 11 năm trước đây, khi tôi mới chỉ là một học sinh trung học, mẹ tôi đã giới thiệu cho tôi và em gái bốn tuổi của tôi học Pháp Luân Đại Pháp. Trải qua mười một năm thử thách và gian khổ và đã dần dần điềm tĩnh, tôi đã trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp thành thục. Có rất nhiều điều để nói về mười một năm trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi.
Với bài viết này, tôi sẽ kể với Sư Phụ và các bạn đồng tu về cách mà tôi và mẹ tôi đã hoạt động để giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công và thuyết phục người dân thoái Đảng Cộng sản Trung quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Từ khi thời báo Đại Kỷ Nguyên xuất bản Cửu bình về Đảng Cộng sản vào tháng 11 năm 2004, nỗ lực chủ yếu của các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp là giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công và thuyết phục người dân thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Mẹ tôi và tôi đã tận dụng tất cả các cơ hội được dành cho chúng tôi. Chúng tôi nói cho tất cả người thân, bạn bè của chúng tôi, hàng xóm, và mọi người khác mà chúng tôi tiếp xúc với họ khi mua sắm, tại các cuộc tụ họp, bao gồm cả đám cưới hay đám tang và các bữa tiệc sinh nhật về Pháp Luân Đại Pháp. Trong suốt ba năm qua chúng tôi đã giúp cho hơn hai trăm người dân rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trong số họ, mặc dù hầu hết là công dân bình thường, có vài bí thư ĐCSTQ từ các làng lân cận. Bất cứ khi nào chúng tôi làm theo yêu cầu của một đệ tử Đại Pháp chúng tôi không sợ hãi, mà vào mọi lúc chúng tôi ghi nhớ trong tâm mình rằng chúng tôi đang giúp Sư Phụ cứu độ thêm chúng sinh.
Giữ vững chính niệm mạnh mẽ
Tôi bắt đầu làm một nhân viên bán hàng tại một cửa hàng quần áo sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở. Tôi kiếm được 300 nhân dân tệ mỗi tháng, số tiền này tôi gửi về cho gia đình của tôi. Đột nhiên, tôi lại kiếm được một công việc mà tôi nghĩ rằng ngoài tầm với của tôi. Nghĩa là, ngay cả một người tốt nghiệp đại học hiếm khi có thể tìm được một công việc như vậy. Tôi biết đó là an bài của Sư phụ. Sư Phụ đã mang nó đến cho tôi.
Ngoài một mức lương cố định mỗi tháng, tôi nhận được khoản thu nhập thêm [tương tự như một khoản hoa hồng dựa trên doanh số bán hàng]. Khi tôi nhận ra rằng tôi sẽ nhận được khoản thu nhập thêm này, tôi thề rằng tiền này sẽ được quyên góp để làm rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, tôi không quan trọng kiếm được bao nhiêu tiền. Tôi thề trong tâm trí của tôi rằng tôi sẽ không tiêu một xu nào cho bản thân mình.
Bởi vì tính sinh lời cao, tất cả các đồng nghiệp của tôi đều đấu tranh để có được nhiều người gửi tiền hơn. Tôi rất nhút nhát và không khéo ăn nói. Tôi chắc chắn rằng Sư Phụ đã ban cho tôi trí huệ vì vậy tôi có thể giới thiệu các sản phẩm tài chính cho khách hàng của chúng tôi. Tôi không cần vội vã giải thích, vì hầu hết khách hàng tới quầy của tôi để giao dịch . Cứ như thể họ biết rằng tôi hoàn toàn trung thực. Để kiếm được nhiều tiền hơn để họ có thể mua quần áo thời trang hay thức ăn ngon, đồng nghiệp của tôi nói chuyện nhiều với khách hàng. Tuy nhiên, thường là những khách hàng này sẽ không nghe hoặc tin tưởng họ.
Nói chung, các khách hàng của tôi sẽ mua bất kỳ sản phẩm nào mà tôi giới thiệu. Một số cho biết: “Bất cứ điều gì bạn nói cũng là tốt, tôi sẽ lắng nghe bạn.” Khi tôi bình tĩnh nói chuyện với khách hàng của mình, tôi nghĩ rằng, “Tôi tặng các phần doanh thu cho Đại Pháp, do đó, bạn sẽ có phước lành hướng tới một tương lai tốt đẹp.” Tôi cũng hiểu rằng tất cả các khách hàng này đều theo sự an bài của Sư phụ. Điều này sẽ cứu họ theo nhiều cách. Mỗi tháng, tôi kiếm được hàng trăm đôi khi đến hàng nghìn nhân dân tệ. Ngay sau khi tôi nhận được tiền, tôi tặng tất cả cho các địa điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp của chúng tôi. Điều này đã xảy ra trong hơn hai năm.
Vâng, không phải lúc nào cũng dễ dàng. Đôi lúc, tôi bị cám dỗ khi tôi ghen tị với những bộ quần áo thời trang của các cô gái khác. Thỉnh thoảng tôi thậm chí nghĩ rằng : “Gần đây, các điểm tài liệu Đại Pháp của chúng ta không thiếu tiền. Vì thế họ không cần nhiều tiền nữa. Mình có thể mua một hay hai cái váy đẹp. Đôi khi, khi nhận được tiền tài trợ của tôi, một bạn đồng tu sẽ nói: “Bạn không giữ một ít tiền cho mình à?” Tôi sẽ không thay đổi thệ nguyện của mình, và nói với bản thân: “Đây là sứ mệnh của tôi và tôi cần làm tốt hơn.“”
Có bốn thành viên trong gia đình chúng tôi. Chúng tôi chuyển đến một thị trấn từ một ngôi làng ở nông thôn khoảng 20 năm trước đây. Chúng tôi luôn luôn sống nhờ vào thu nhập của cha tôi hoặc thân nhân của chúng tôi đã giúp chúng tôi về tài chính. Mẹ tôi luôn luôn làm việc chăm chỉ ở nhà và rất tiết kiệm. Ví dụ, bà đi một chiếc xe đạp tới một chợ ở xa để mua thức ăn, rau và trái cây rẻ nhất cho chúng tôi. Ngay cả ngày Tết của Trung Quốc, chúng tôi không ăn bánh bao nhân thịt. Một lần, mẹ tôi vô tình mất 40 nhân dân tệ khi bà mua một số thực phẩm. Vài ngày tiếp theo bà rất ân hận đến nỗi miệng bà sưng lên. Tuy nhiên, mẹ tôi và tôi kiên quyết đồng ý rằng thu nhập thêm của tôi là dành cho Đại Pháp, cho dù chúng tôi có gặp vấn đề gì đi chăng nữa. Chúng tôi không chi tiêu gì cho bản thân, ngay cả một hào cũng không. Đó là nguyện vọng trợ Sư từ đáy lòng chúng tôi. Chúng tôi biết rằng tất cả mọi thứ phụ thuộc vào việc chúng ta làm tốt ba việc mà Sư Phụ yêu cầu.
Xin từ bi chỉ ra những điều không thích hợp trong bài chia sẻ của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/16/208439.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/28/111156.html
Đăng ngày: 29-09-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Hiệu chỉnh lần 1: 30-09-2009