Bài viết của Duyến Lộ, một đệ tử Đại Pháp ở miền Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-08-2004]

Tiếp theo Phần 1

Vào mùa xuân năm 1992, Sư phụ bắt đầu đi truyền công giảng Pháp ở khắp nơi trên toàn quốc. Mỗi lần giảng Pháp, Sư phụ luôn ân cần dạy các học viên rằng: “Tu luyện Pháp Luân Công là trực chỉ nhân tâm;”, “Chân-Thiện-Nhẫn đồng tu”, người tu luyện cần xem nhẹ ‘danh’, ‘lợi’ và ‘tình’ để diễn hóa đức trở thành công, kiên trì thực tu và giữ vững tâm tính. Pháp Luân Công có huyền năng to lớn, và công của người tu luyện tăng trưởng rất nhanh chóng. Mỗi học viên đều được Sư phụ cấp cho một Pháp Luân ở bụng dưới, khí cơ và một hệ thống tu luyện, những thứ này vô cùng quý giá dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được. Vì vậy Pháp Luân Công đã thu hút vô số người hữu duyên đến tu luyện. Tôi là một trong những người hữu duyên đó đã được nghe, được chứng kiến rất nhiều điều huyền diệu. Tôi đã chứng kiến nhiều cảnh tượng cảm động và tận mắt nhìn thấy Sư phụ chữa bệnh một cách thần kỳ và ban cấp cho những học viên bị bệnh nặng một cuộc đời thứ hai. Những kỷ niệm này sẽ vĩnh viễn không phai mờ trong ký ức của tôi.

Mọi thứ không dễ dàng chút nào khi Sư phụ bắt đầu đi truyền công giảng Pháp, bởi vì hầu hết những người tham dự khóa học đều bị bệnh và đến là để được trị bệnh. Trong lớp học, họ không hiểu nhiều về các Pháp lý mà Sư phụ giảng, nhưng họ cảm thấy được rằng những điều giảng có đạo lý và là tốt. Vào mỗi buổi giảng Pháp, thân thể của học viên đều phát sinh biến hoá rất lớn, họ cảm thấy khỏi bệnh và thân thể nhẹ nhàng. Vì vậy, ở bất cứ nơi nào Sư phụ đến giảng Pháp cũng có rất nhiều người đi theo Sư phụ và nghe các bài giảng nhiều lần. Chỉ đến cuối cùng khi đã minh bạch được những Pháp lý mà Sư phụ giảng, họ mới thực sự chân chính bước trên con đường tu luyện và vượt qua được chấp trước vào chữa bệnh khỏe người.

Một người họ hàng của tôi sống ở thành phố Trường Xuân, ở cùng khu với Sư phụ. Vào mùa hè năm 1992, anh ấy bị dính ruột và phải nhập viện. Bác sĩ nói rằng rất khó chữa khỏi được cho anh ấy bằng phẫu thuật bởi vì anh ấy đã mổ 2 lần trước đó. Uống thuốc không có tác dụng, cũng không còn biện pháp chữa trị nào khác và tất cả những gì anh ấy có thể làm là chờ chết. Người thân của anh rất lo lắng và đi khắp nơi để tìm cách chữa trị. Một học viên Pháp Luân Công làm cùng chỗ với người họ hàng của tôi nói với anh ấy: “Có một thầy khí công ở Trường Xuân. Sư phụ Lý đang đi truyền công giảng Pháp. Trong các khóa học, nhiều học viên mắc các chứng bệnh nan y và bệnh nghiêm trọng đã hồi phục hoàn toàn sau khi được Sư phụ Lý điều chỉnh và tịnh hóa thân thể. Hiện giờ khóa học thứ tư đã kết thúc và hai ngày nữa Sư phụ sẽ đi Bắc Kinh.” Anh ấy đề nghị người học viên này xin Sư phụ trị bệnh cho anh. Sau khi người học viên này giải thích tình hình với Sư phụ, Ngài đồng ý để anh ấy đến nhà.

Gia đình người họ hàng của tôi đưa anh ấy đến nhà Sư phụ bằng taxi. Sư phụ rất là nhiệt tình. Khi đang nói chuyện với người bệnh, Sư phụ mở cửa sổ và đưa tay đến nơi có bệnh. Sau đó Sư phụ nắm lấy linh thể gây bệnh và ném nó ra ngoài cửa sổ. Sau đó Sư phụ mang ra một đĩa hoa quả và đưa cho anh ấy một quả chuối để ăn. Anh ấy nói: “Con không dám. Con đã không ăn gì 7 ngày nay rồi.” Người học viên nói ngay: “Sư phụ bảo anh ăn thì anh cứ ăn đi. Đừng lo.” Sau đó anh ấy ăn một ít chuối và không cảm thấy đau. Anh ấy ăn thêm một chút nữa và vẫn không đau. Lúc đó vợ của anh ấy đã hiểu ra và quỳ xuống cảm tạ Sư phụ vì ân cứu mạng của Ngài. Sư phụ đỡ người phụ nữ đứng dậy. Người họ hàng của tôi cố trả tiền cho Sư phụ để tỏ lòng biết ơn. Sư phụ nói “Tôi không muốn một đồng nào của anh. Anh hãy trở về nhà và tu luyện đi!” Sau khi trở về nhà, người họ hàng của tôi không chỉ ăn uống được bình thường mà còn có thể đi bộ và đạp xe. Với lòng biết ơn Sư phụ, cả gia đình anh ấy đã tham dự khóa giảng thứ 5 mà Sư phụ tổ chức ở Trường Xuân. Sau khóa học, người họ hàng của tôi đã trải qua những thay đổi lớn cả tâm lẫn thân và thế giới quan của anh ấy cũng đã thay đổi. Người học viên này sau đó đã tận tụy trợ giúp Sư phụ hồng truyền Đại Pháp và cứu độ thêm nhiều người có duyên. Anh ấy chủ động gửi sách Đại Pháp về quê và giúp nhiều người học Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy luôn tín Sư tín Pháp, theo Sư phụ kiên định trên con đường tu luyện.

Vào tháng 6 năm 1993, Sư phụ mở khóa giảng thứ 6 ở Trường Xuân. Người họ hàng của tôi dẫn người em gái đang sống ở một thành phố khác đến để tham dự khóa học. Cô ấy bị bệnh tim, và cô ấy đi lại rất khó khăn. Người học viên lúc trước lại một lần nữa giải thích tình trạng của cô em gái cho Sư phụ. Vào ngày hôm trước khi lớp học bắt đầu, Sư phụ đã đến nhà người họ hàng của tôi bằng taxi. Sư phụ điều chỉnh và tịnh hóa thân thể cho cô ấy, sau đó cô ấy đã có thể đi lại được dễ dàng. Việc điều trị của cô ấy ở bệnh viện sẽ phải tốn hơn 100 nghìn tệ nhưng Sư phụ đã chữa trị cho cô ấy mà không lấy một xu nào cả. Khi gia đình của người họ hàng tôi vẫn còn hoài nghi, Sư phụ đã cười và nói: “Hãy đến bệnh viện để kiểm tra nếu chư vị không tin!” Vừa kính sợ vừa biết ơn Sư phụ, gia đình anh ấy đã đưa em gái đến bệnh viện để kiểm tra. Bệnh viện chẩn đoán là bệnh tình của cô đã được chữa khỏi và mọi thứ đều bình thường. Người họ hàng của tôi sau đó đã đưa cô ấy đến tham dự khóa giảng của Sư phụ. Sau 10 ngày học, tất cả các bệnh tật của cô ấy đã biến mất. Khi trở về nhà, cô ấy đã có thể tự chăm sóc cho mình và làm một số việc nhà đơn giản. Cô ấy đã tiết kiệm được 100 nghìn tệ và khỏi bệnh một cách thần kỳ mà không đau đớn gì cả. Chứng kiến việc này, bạn bè của cô đều ca ngợi Pháp Luân Công, nói rằng, “Pháp Luân Công thật thần kỳ!” Họ đều bày tỏ muốn được nghe Sư phụ giảng Pháp và muốn tập Pháp Luân Đại Pháp. Đúng như lời Sư phụ giảng:

“Ai đúng là có duyên có thể ngộ ra, lần lượt liên tiếp đến, nhập Đạo đắc Pháp.” (Ngộ, Tinh tấn yếu chỉ)

Vào cuối năm 1992 và 1993, Sư phụ tham gia Hội Sức khỏe Đông Phương tại Bắc Kinh. Trong lần đó, Sư phụ đã điều chỉnh và tịnh hóa thân thể cho những người hữu duyên, qua đó truyền bá Pháp Luân Công trong xã hội. Sau khi vị thân nhân của tôi nghe nói Sư phụ đang trị bệnh ở Đại hội, anh ấy đã đưa một người hàng xóm của mình vốn đang bị bệnh ung thư và nhiều người bạn khác đến Bắc Kinh.

Trong hội chợ sức khoẻ, Sư phụ thực hiện nhiều lần chữa bệnh thần kỳ. Ví dụ, có một anh bạn người đồng hương với Sư phụ đang bị bệnh ung thư, và không thể đi đứng một mình. Gia đình anh phải khiêng anh đến hội trường. Ngay sau khi được Sư phụ điều chỉnh và tịnh hóa thân thể, anh ấy đã có thể bước đi xung quanh. Một ví dụ khác là chuyện của một phụ nữ đến từ Bắc kinh. Bà bị tàn tật trong một tai nạn xe buýt và bà đã phải nằm viện trong một năm. Gia đình của bà đã phải cõng bà đến. Sau khi được Sư phụ điều chỉnh, bà có thể đứng ngay dậy một cách thần kỳ và bước đi vòng quanh. Từ đó, bất kể là Sư phụ mở khóa giảng ở đâu, bà cũng đi theo và lắng nghe Sư phụ giảng. Khi Sư phụ tổ chức khóa học thứ bảy tại thành phố Trường Xuân, tôi thấy bà đã rất khỏe mạnh và trẻ hơn nhiều.

2004-8-4-award93_expo--ss.jpg

Cũng có một nam học viên, khoảng 30 tuổi, bị còng lưng đến 90 độ. Sau khi được Sư phụ điều chỉnh thì ngay tức thời xương sống của anh ấy phát ra một tiếng cắc và anh ấy từ từ đứng thẳng dậy. Công lực to lớn của Sư phụ huyền diệu không gì sánh được. Tại hội sức khoẻ, Sư phụ chữa trị cho rất nhiều người bệnh, kể cả những bệnh hiểm nghèo hoặc những bệnh rất khó. Vì vậy công chúng vô cùng hoan nghênh và cảm kích Sư phụ.

Tại Hội Sức khỏe Đông phương năm 1993 tại Bắc Kinh, Sư phụ Lý Hồng Chí đã nhận được một bằng danh dự cao nhất lúc bấy giờ “Tiến bộ biên giới Khoa học” và “Giải thưởng đặc biệt huy chương vàng” của Đại hội. Hơn nữa, Sư phụ Lý Hồng Chí còn được gọi là “Vị Khí công sư được hoan nghênh nhất”. Sư phụ đã tặng tất cả số tiền thu được của khóa giảng thứ 2 cho hội “Kiến nghĩa dũng vi cơ kim”.

2004-8-4-honorary-certificate--ss.jpg

Ngày 27 tháng mười hai 1993, Hội “Kiến nghĩa dũng vi cơ kim” trao tặng cho Sư phụ Lý Hồng Chí một bằng khen danh dự

Mười năm vụt qua như chớp mắt. Những sự việc mà chính tôi đã trải nghiệm vẫn còn sống động trong ký ức. Sư phụ đã và đang cứu độ chúng sinh với một tấm lòng từ bi quảng đại và đang che chở cho tất cả những người hữu duyên. Sư phụ đã làm nhiều điều cho chúng ta; nhưng không muốn một chút gì từ chúng ta, Ngài chỉ muốn rằng các đệ tử có tâm tu luyện. Dù chúng ta có gặp những khó nạn lớn như thế nào trong suốt hành trình tu luyện của mình thì quyết tâm đi theo Sư phụ của chúng ta cũng không thể lay chuyển. Đức tin của chúng ta đã càng ngày càng kiên định hơn.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/8/4/80912.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/8/29/51850.html

Dịch ngày 27-10-2004, câp nhật ngày 12-3-2020; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share