Bài của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-05-2007] Ngày 15 tháng tám 1993, Sư phụ tổ chức khóa dạy thứ hai Pháp Luân Công tại thành phố Quí Dương, tỉnh Quí Châu. Nó kéo dài tám ngày, thay vì là mười ngày, để làm nhẹ đi gánh nặng tài chính cho các học viên. Khóa dạy được tổ chức tại giảng đường của Đại học Y khoa Quí Dương. Số các học viên là nhiều lần hơn lần thứ nhất, và cả giảng đường đều đầy các học viên đứng bên cạnh giảng đường.
Học viên A chia sẻ câu chuyện sau đây:
Tôi được nghe nhiều năm trước rằng một vị thầy Khí công nổi tiếng sẽ dạy Phật Pháp và cứu độ nhân loại. Người bạn sở của tôi mà đã đi tham dự khóa dạy thứ nhất nói với tôi, “Thầy Lý sẽ tổ chức khóa dạy thứ nhì Pháp Luân Công tại thành phố Quí Dương, và Pháp Luân Công là khác với các môn khí công thường mà chị đã biết. Pháp Luân Công không chỉ có hiệu quả về trị bệnh và sức khỏe, mà có thể thanh hóa tinh thần của người ta và cho người ta một đời sống mới. Nếu chúng ta hụt đi cơ hội này thì sẽ không có cơ hội khác và chúng ta sẽ hối tiếc cả đời.” Tôi đang đi tìm một vị thầy khí công đặc biệt, vì vậy sau khi nghe tin này, tôi liền đi mua ngay một tấm vé để tham dự khóa dạy của Sư phụ. Khi tôi lần đầu tiên được gặp Sư phụ, tôi thấy Sư phụ quả thật rất thanh khiết và rực rỡ. Nhiều màu sắc hợp thành vòng hào quang quanh đầu Ông. Tôi rất vui mừng là tôi cuối cùng đã gặp được vị Thầy mà tôi đang chờ đợi. Nhiều học viên và tôi đồng ý là chúng tôi sẽ quì gối cúi đầu về hướng Sư phụ khi Ông đi xuống bực giảng. Sư phụ hiền từ nói với chúng tôi là không cần thiết làm như vậy, và đối với chúng tôi, chúng tôi gọi Ông là Sư phụ Lý là được rồi. Hơn nữa, Sư phụ nói khi nào chúng tôi còn tu luyện Pháp Luân Công một cách chân chính, Ông sẽ trách nhiệm với chúng tôi và xem chúng tôi như đệ tử. Nghe những lời đó, chúng tôi cảm thấy rất an lòng.
Nhiều ngày sau đó, khi tôi lắng nghe bài giảng của Sư phụ, tôi thường nhìn thấy rằng Sư phụ có vô lượng Pháp Luân bay trên trời. Một số tịnh hóa môi trường và một số rơi trên thân của các học viên để giúp điều chỉnh cơ thể của họ. Tôi cũng nhìn thấy một cột công to lớn sau lưng Sư phụ mà đi thẳng đến trời và nhiều vị Phật, Đạo và Trời đang quì gối trên trời bên trên giảng đường. Một số học viên nhìn thấy một Pháp Luân to quay bên trên nhà của họ và cái khiên che chở, v.v. Chúng tôi tò mò đi hỏi Sư phụ các hiện tượng đó là gì. Sư phụ trả lời với một nụ cười là có được thiên mục mở là một điều tốt, nhưng không nên chấp trước vào đó. Trong lúc khóa giảng, Sư phụ kêu chúng tôi dậm chân để giúp tịnh hóa cơ thể của chúng tôi. Ông cũng nhắc chúng tôi nghĩ đến các bệnh của những người thân mình. Lúc bấy giờ, tôi nghĩ đến mẹ tôi. Khi tôi trở về nhà, một sự mầu nhiệm đã xảy ra. Mẹ tôi, mà bị bệnh cao áp huyết và con ngươi bị hư đến độ gần mù, nói với tôi là trong đêm, bà cảm thấy rất lạ lùng khi bà nhìn thấy căn phòng đầy những Pháp Luân nhiều màu, tròn sáng và quay vòng vòng. Hơn nữa, một lần bà cảm thấy trái tim bà như bị ai siết chặt và sau đó bà cảm thấy rất thỏa mái. Bà không thấy còn đau và có thể ngủ dễ dàng. Tôi rất mừng kể cho mẹ tôi nghe đó là Sư phụ tôi đã giúp thanh hóa cơ thể của bà. Mẹ tôi rất biết ơn Sư phụ. Sau này bà bắt đầu học Pháp và học thuộc lòng Hồng ngâm.
Đồng tu B chia sẻ như sau:
Khi khóa dạy lần thứ hai xong, Sư phụ hứa chụp hình chung với các học viên tại Công viên Qianling. Khi chụp hình các học viên bắt tay Sư phụ và xin Sư phụ đứng nơi này nơi kia. Sư phụ luôn mỉn cười và cố làm vừa lòng tất cả mọi yêu cầu. Sau khi chụp hình xong, Sư phụ dẫn các học viên leo lên núi Qianling, và chọn một nơi tập công chung và sau đó thanh hóa môi trường đó nơi không gian khác. Trong khi bước đi, Sư phụ sốt sắng nói với các học viên rằng chúng tôi phải biết quí trọng môi trường tu luyện này và tỉnh Quí Châu là một nơi tốt để tu luyện. Sau này nơi tập công chung mà được Sư phụ chọn lựa này đã thu hút rất nhiều học viên từ khắp nơi trong nước, có lúc hằng nhiều ngàn người. Nhiều học viên nhìn thấy Pháp thân to lớn của Sư phụ canh gác môi trường, Pháp Luân to quay và cái khiên che chở. Hơn nữa, trường năng lượng rất mạnh. Sau khi thiền định một số học viên thấy khí ướt trên mặt đất mà đã xuất khỏi từ cơ thể họ. Một số học viên mà trước đây chỉ có thể ngồi thiền định trong nửa giờ, bây giờ có thể ngồi một giờ. Hơn nữa, họ còn muốn tiếp tục không muốn thôi. Sau khi tập công xong toàn cơ thể cảm thấy thư giản và khỏe. Có rất nhiều các nơi tập công như vậy. Các học viên nghe theo lời dạy của Sư phụ và rất trân quý những lời dạy đó. Mỗi ngày họ đến từ sáng sớm đến chiều, và cố đến nơi môi trường mà Sư phụ đã chọn lựa. Hơn nữa, Sư phụ trông chừng bên trên và thúc dục các học viên tinh tấn.
Nhân ngày đầu năm mới 1994, một nơi tập công chung đã tuyên bố có ba ngày nghỉ lễ. Kỳ thật, không gì có thể qua mắt được Sư phụ. Sư phụ gọi điện thoại cho người trợ đạo của trung tâm Quí Châu để hỏi sự tu luyện Pháp Luân Công phải chăng cần có một kỳ nghỉ lễ đầu năm. Sau này người đệ tử lâu năm đó nhớ lại sự kiện đó và anh ta rất hối hận, và nói rằng căn cơ anh ta quá kém và anh ta đã làm một lỗi lầm lớn. Anh ta cảm thấy hối hận là đã phụ lòng cứu độ từ bi của Sư phụ.
Hiện nay, đài phát thanh Minh Huệ đã bắt đầu phát sóng nhạc tập qua vệ tinh từ 3:50 mỗi sáng. Sư phụ nói, “Điều này phải là một điều tốt. Tôi vẫn đang theo dõi nó và xem cuối cùng nó sẽ ra sao.” (“Pháp giảng tại Pháp hội Nữu Ước 2007”)
Nhiều học viên đã hiểu sự việc tập công chung là một yêu cầu và là một an bài hợp tác với Chính Pháp. Chúng tôi tất cả đều hiểu rằng các đệ tử mà đã trải qua tám năm khủng bố của ĐCSTQ tà ác và đã tham dự vào Chính Pháp dựa nơi đức tin kiên trì nơi Sư phụ và Đại Pháp, thì họ không có lý do gì mà không vượt qua được sự lười biếng và chấp trước về sự an nhàn. Chúng ta cũng không lý do gì mà bị chậm trễ và buông lung để không làm tốt theo yêu cầu của Sư phụ. Đối với các giác giả tương lai trong tân vũ trụ, thời gian cuối cùng là rất đáng được trân quí. Hơn nữa, Sư phụ đang trông chừng cho chúng ta! Chúng ta hãy tinh tấn tay trong tay.
Bạn đồng tu C kể lại rằng khi anh còn trẻ, anh thường bị cha mẹ chỉ trích nặng nề khiến anh bị một vết thương trên tâm lý sâu đậm, khiến anh thường cảm thấy tuyệt vọng và cả có ý nghĩ tự tử. Một lần anh nghe một người bạn học báo tin – người này đã tham gia một khóa dạy Pháp Luân Công – rằng Pháp Luân Công không chỉ có hiệu nghiệm cho trị bệnh và sức khỏe, mà còn thanh lọc tinh thần của chúng ta và mở mang trí huệ. Hơn nữa, anh nói rằng Pháp Luân Công giúp các người tu cắt đứt với khó nạn và họ rất may mắn được gặp nó: Vì vậy, anh cố đi tham gia khóa dạy thứ nhì Pháp Luân Công được Sư phụ tổ chức tại thành phố Quí Dương. Sau khi tham gia trọn khóa dạy, anh hoàn toàn lạ lùng. Anh hiểu được lý do vì sao con người ta có cảm giác bị thất lạc, và đó là vì anh không theo nguyên lý “Chân Thiện Nhẫn”. Chỉ khi hòa nhập với Đại Pháp và thay đổi chúng ta từ trong căn bản, mà chúng ta sẽ có một tương lai tốt. Sau khi hiểu ra cái chân lý của vũ trụ này anh quyết định tu luyện tốt và luôn nhìn vào bên trong. Đồng thời, anh quyết định cắt đứt với sự chấp trước của anh và để cho cái anh chân thật nổi dậy và trở về ngôi nhà thật của anh. Lúc đầu khóa dạy, căn cơ của anh không tốt. Khi anh nhìn thấy một số các học viên cố ngồi trên chiếc ghế của Sư phụ, anh cũng đi đến ngồi nơi đó. Anh ngạc nhiên thay, thấy Sư phụ thình lình đứng trước mặt anh và nghiêm nghị kêu họ rời đi. Hơn nữa, Sư phụ nói rằng chỉ có tu luyện chân chính thì chúng ta mới có thể đắc Pháp, và ngồi lên chiếc ghế của Ông là điều vô ích thôi. Sư phụ cũng nói rằng khi Ông dạy Pháp cái Công của Ông phát ra rất mạnh và hiện hữu ở khắp nơi. Mỗi lần học viên C nhớ lại điều đó, anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Sau này khi rất nhiều học viên hỏi xin Sư phụ chữ ký, anh lấy ra một quyển sách và đứng một khoảng cách xa và không dám đến gần Sư phụ. Cuối cùng Sư phụ nhìn thấy anh và ký tên vào quyển sách của anh. Sư phụ cũng biết rằng có người đi đến trễ và không mua được vé, họ bí mật đi vào phòng giảng. Sư phụ kêu họ mua nửa vé đi. Sư phụ cứu độ chúng ta thật là khó khăn. Nhưng chúng ta đã khiến Ông gánh cho chúng ta thật quá nhiều. Sư phụ trân quí mỗi học viên và làm một tấm gương vị tha.
Đồng tu D nói rằng anh rất may mắn được tham gia khóa dạy Pháp Luân Công do Sư phụ tổ chức tại thành phố Quí Dương. Khi anh nghe giảng, anh đang ngồi ở mấy hàng ghế đầu, và muốn đến gần Sư phụ hơn để nghe cho được rõ hơn. Nhưng khi Sư phụ bắt đầu giảng Pháp, anh bị ngủ gục (sau này anh mới biết rằng đó là Sư phụ cho anh vào trạng thái nửa mê để giúp anh chịu đựng, vì anh có vấn đề về tim và một vết thương nơi đầu). May mắn thay, anh nghe được tất cả bài giảng của Sư phụ cả trong khi nửa mê nửa tỉnh. Hơn nữa, thiên mục của anh được mở và anh nhìn thấy hào quang bảy màu quanh thân Sư phụ. Và hơn nữa, anh nhìn thấy nhiều phong cảnh đẹp tuyệt vời nơi không gian khác mà khiến anh thán phục và kính trọng Sư phụ vô cùng.
Vì tôi không học Pháp tốt và có chấp trước vào sự chạy theo an nhàn, tôi rất khó buông bỏ các quan niệm con người. Hơn nữa, tôi đã buông lơi, và không ô lường các việc với sự yêu cầu của Đại Pháp và luôn thăng tiến Tâm Tính. Ví dụ, khi tôi trong lớp học tôi thấy rằng nhiều người hỏi Sư phụ để ký tên, vì vậy tôi cũng đi đến để được chữ ký. Sư phụ nói với tôi một cách nghiêm nghị rằng mỗi chữ của quyển sách này có Pháp thân của Ông và Pháp Luân, và có chữ ký tên của Ông hay không là không cần thiết. Khi tôi nhìn thấy những người khác bắt tay với Sư phụ, tôi cũng chờ ở cửa để bắt tay với Ông. Hơn nữa, tôi đã trợt ngã trên con đường tu luyện của tôi. Một lần tôi đi đến để thiền định một nơi mà tôi đã tập luyện một môn khí công khác. Thình lình, những đám mây đen tập trung lại và một trận gió hú lên, kết quả trần nhà của những nhà lân cận gần bị xụp đỗ. Tôi rất sợ và hiểu ngay rằng Sư phụ đã dạy Pháp ‘bất nhị pháp môn’. Tôi hiểu rằng tôi đã làm sai. Tôi nhìn nhận rằng tôi sai và không cho phép con tà ác làm hại tôi. Tôi cầu xin Sư phụ tha thứ cho tôi và cứu tôi. Sau khi tôi nói ra những lời trên, sấm sét và mưa bỗng ngừng lại. Sau khi trở về nhà, con tà ác vẫn còn đi theo tôi để can nhiễu. Một lần tôi bắt đầu tập công thì con tà ác xuất hiện và làm cho tôi không thể tập công. Tôi cầu xin Sư phụ thanh hóa cho tôi. Tôi nhìn thấy một chùm thanh kiếm bằng ánh sáng đâm thủng con tà ác. Từ đó tôi không bao giờ nhìn thấy nó nữa.Sau khi kinh qua vụ này, tôi hiểu được sâu xa rằng sự tu luyện là một điều rất nghiêm trọng. Nếu một tư tưởng họăc một hành động mà rời khỏi Pháp, chúng ta sẽ bị đi lạc đường và rơi vào một cái trắc nghiệm to lớn. Cựu thế lực sẽ lợi dụng chỗ sơ hở của chúng ta bất cứ lúc nào và cố tiêu hủy các người tu. Chỉ có bằng cách tin nơi Sư phụ và Đại Pháp và không một chút nghi ngờ mà chúng ta mới có thể đi trên con đường được an bài bởi Sư phụ. Nó bảo đảm rằng chúng ta đang đi trên con đường yên ổn nhất và chính nhất để trở về chân bản ngã của chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/5/5/154143.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/5/20/85887.html
Đăng ngày 7-5-2008; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.