Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2009] Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Kể từ đó, chiến dịch tuyên truyền của Đảng đã lừa dối rất nhiều người dân Trung Quốc. Để kháng cự điều này, các học viên ở nước ngoài đã gọi điện về Trung Quốc để giải thích cho công chúng về những gì thực sự đang diễn ra. Và từ đó đã có rất nhiều câu chuyện cảm động. Do dung lượng bài viết có hạn, tôi xin được chia sẻ một vài tình huống mà tôi đã trực tiếp nghe hay chứng kiến.
1. Tập trung quanh điện thoại
Họ hàng của một đồng tu đã chứng kiến câu chuyện tại nơi làm việc của cô ấy. Một buổi sáng, tại nhà máy hạt giống, khoảng năm, sáu công nhân nghe thấy điện thoại đổ chuông. Một người trong số họ nghe máy và ngay lập tức gọi những người khác: “Đến đây và nghe này! Đó là Pháp Luân Công”
Anh này nhấn nút rảnh tay và tất cả công nhân ở đó tập trung quanh điện thoại, cùng nghe và nói chuyện. “Hãy nghe những lời rất chí lý của các học viên Pháp Luân Công này xem! ĐCSTQ sắp sụp đổ rồi”. Sau khi nghe lời thuyết phục, họ ngay lập tức chọn con đường thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
2. Sự phấn khích của người chủ cửa hàng
Một lần khi đang mua hàng tại cửa hàng bán rau của người hàng xóm, tôi nói với bà về vấn đề Pháp Luân Công. Bà ấy liền cắt lời tôi “Tôi nhận được một cuộc gọi từ học viên Pháp Luân Công ở nước ngoài và họ nói những điều giống như cô nói”. Tôi hỏi bà ấy cuộc gọi kéo dài bao lâu. Bà ấy trả lời: “Họ gọi khi tôi đang ngủ say nên tôi không để ý giờ. Tôi mặc vội quần áo, rét run với cái lạnh nhưng vẫn nghe hết những gì họ nói. Họ giải thích mọi chuyện rất rõ ràng.”
Anh trai của bà ấy từng là cảnh sát trưởng địa phương. Năm 2004, ông ta là chịu trách nhiệm bắt và giam giữ tôi ba năm ở trại lao động cải tạo. Những sự chịu đựng ở đó đã biến tôi trở thành bộ da bọc xương. Cuối hạn tù, tôi chỉ còn 35kg (77lbs) và vài cơ quan nội tạng của tôi đã bị hủy hoại nghiêm trọng. Thậm chí tôi còn phát triển ung thư thận và không thể tự chăm sóc cho bản thân. Sau một năm rưỡi ở trong trại lao động, tôi được tại ngoại để điều trị y tế.
“Sau những gì anh tôi gây ra cho cô, tại sao cô không ghét anh ấy?”, người chủ cửa hàng hỏi tôi, giọng đầy hối hận.
“Sư Phụ tôi dạy rằng những người tu luyện Pháp Luân Công không có kẻ thù”, tôi trả lời.“Anh trai của bà cũng chỉ là một nạn nhân.”
Bà ấy cầu khẩn: “Làm ơn hãy cho tên anh tôi vào danh sách những người thoái Đảng”.
Tôi cho bà biết rằng điều này hoàn toàn phụ thuộc vào anh trai bà bởi vì ông ta mới là người đã giơ nắm đấm và tuyên thệ trước cờ Đảng, hứa dành cả cuộc sống cho ĐCSTQ. Nếu muốn thoái Đảng, nó phải là quyết định của chính ông ấy.
“Tôi hiểu rồi”, bà nói. “Khi anh tôi trở về” – Ông ấy hiện giờ là cảnh sát trưởng ở thành phố khác –“Tôi sẽ mặt gặp mặt nói chuyện với anh ấy”
Tôi nói bà rằng bà phải bảo ông ấy từ nay phải đối xử tử tế và tôn trọng các học viên Pháp Luân Công để chuộc lại những gì mình đã làm. Bà trả lời: “Tôi sẽ nói vậy. Thực ra, cách đây vài ngày, anh tôi đã thả một người mẹ của bạn học cùng lớp với con anh ấy ra khỏi trại giam” (Người mẹ này là một học viên Đại Pháp).
3. Những thay đổi ở trại lao động
Năm 2006, tôi đến trại lao động thăm chị gái, dẫn theo con gái của chị. Chị tôi bị kết án một năm rưỡi tù trong trại. Vào thời điểm tôi đến thăm, chị mới ở đó được hai tháng. và thời gian này chưa cho phép khách đến thăm.
Tôi tìm gặp người trưởng trại và nói cho ông ta biết lý do tôi đến. Ông ta nói: “Người cấp phó của tôi phụ trách tù nhân Pháp Luân Công. Ông ấy biết cô.”
“Tôi chưa bao giờ gặp ông ấy”, tôi trả lời. “Có phải ông ấy biết tôi vì tôi đã tuyệt thực để phản đối cuộc khảo sát phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp trong thời gian bị bỏ tù? Có phải sự kiện đó làm tôi nổi tiếng?”. Ông ta cười lớn.
Vừa lúc đó, cấp phó của ông ta bước vào, sau khi nhận được điện thoại của ông trưởng trại giam. Vừa bước vào, ông ta chỉ vào tôi, vừa nói vừa cười: “Nhìn xem! Trông cô có giống người bệnh không?”. Vì tình trạng của tôi là vô vọng nên họ đã thả tôi ra khỏi trại lao động chỉ cách đây sáu tháng, để tự tìm thuốc chữa trị. Giờ đây tôi hoàn toàn khỏe mạnh và lại tràn đầy sinh lực.
Tôi trả lời: “Vâng, làm sao học viên Pháp Luân Công bị ốm được? Họ bị ốm chỉ vì các ông quấy nhiễu và hành hạ họ. Nếu các ông thả tất cả học viên ở đây và để họ đọc Pháp, luyện công thì sức khỏe của họ sẽ hồi phục chỉ trong vài ngày.”
Ông phó trại mỉm cười và nói: “Bởi vì chúng tôi bức hại họ? Chúng tôi không phải là những người bắt các cô. Chúng tôi chỉ giữ các cô ở đây”.
“‘Giữ’ họ ở đây?”, tôi hỏi lại một cách hoài nghi. “Việc các ông ‘giữ’ họ ở đây đã đẩy những người mạnh khỏe, tốt bụng đến bên bờ vực của cái chết, thậm chí trong nhiều trường hợp, họ đã bị giết chết.”
Ông ấy bèn đổi chủ đề: “Cô nói với ai vậy? Khi cô được thả để về điều trị, chính quyền cấp tỉnh đã không chấp nhận nhưng chúng tôi vẫn gửi cô về nhà.”
“Như vậy ông đã làm được một việc tốt và tích đức. Nếu ông đợi sự đồng ý của chính quyền tỉnh thì khi được gửi về nhà, tôi chỉ còn là tro bụi. Trong trường hợp đó, dù gia đình tôi không buộc tội thì Pháp vũ trụ cũng không bao giờ tha tội cho ông. Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo.”
“Đừng nói nữa. Cô có thể vào thăm chị mình”
“Trong tương lai, làm sao tôi có thể liên lạc với các ông ?”, tôi hỏi.
Ông trưởng trại trả lời: “Gọi điện cho chúng tôi”.
“Nhưng tôi không biết số của các ông”.
“Cô nói không biết nghĩa là thế nào?”, ông phó trại hỏi lại. “Những người của cô vừa mới gọi đây thôi. Chúng tôi thậm chí phải nghe điện từ nước ngoài nữa.”
Lúc này tôi mới nhận ra bầu không khí thoải mái, cởi mở được tạo ra bởi những nỗ lực, sự khéo léo và lòng nhân từ của các bạn đồng tu ở nước ngoài.
Nước mắt tôi chảy dài trên mặt khi tôi nói với họ: “Các học viên ở nước ngoài đã giải thích cho các ông thực sự chuyện gì đang diễn ra và mang lại cho các ông vận may lớn từ bên kia đại dương. Họ không ham muốn điều gì, cũng không kể thưởng. Họ chỉ muốn những điều tốt đẹp cho các ông cũng như gia đình các ông, mong rằng các ông sẽ vượt qua tai họa sắp tới. Chỉ cần luôn tin rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt, thì các ông đã chọn cho mình một tương lai tốt đẹp. Các ông nên trân quý cơ hội này.”
Ông trưởng trại nghiêm túc nói: “Chúng tôi biết. Nhanh lên, đến thăm chị cô đi. Chúng tôi sắp hết giờ làm rồi. Tôi sẽ gọi cho phòng tiếp khách ngay bây giờ đây, cô đến đi ngay đi.”
Sau đó tôi được biết có một số thay đổi thật sự tại trại lao động. Luật lệ đỡ hà khắc hơn, việc cảnh sát đánh đập học viên đã giảm hẳn, học viên được tạo cơ hội giao lưu với nhau, bánh bao ở căng-tin không ghê như trước nữa và giá cả trong tù đã tương đương giá cả ở bên ngoài.
Nhờ nỗ lực phối hợp giữa các học viên trong và ngoài Trung Quốc, chị em tôi đã được đoàn tụ và trở về nhà chỉ sau tám tháng rưỡi. Một lần nữa, tôi xin cảm tạ các học viên ở nước ngoài vì sự giúp đỡ của họ.
Ngày 23 tháng 8 năm 2009
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/8/24/207080.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/17/110915.html
Đăng ngày: 19-09-2009. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.