Bài của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-10-2017] Tôi đã gần 80 tuổi và từng là một người lính vào những năm 1960. Sau khi giải ngũ, tôi làm việc trong một tổ chức của chính phủ, và nghỉ hưu vào những năm 1990. Khi gặp được Pháp Luân Công vào năm 1996, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống.
Đồng hóa Chân-Thiện-Nhẫn
Hai vợ chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 6 năm 1996. Chứng đau vai, đau dây thần kinh sườn và các vấn đề về dạ dày, đường ruột của tôi đã biến mất không lâu sau đó. Sức khoẻ của vợ tôi cũng được cải thiện. Tôi rất biết ơn vì đã khỏe mạnh trở lại và bắt đầu tu luyện tinh tấn.
Chúng tôi ra ngoài mỗi sáng để luyện công tập thể, và học Pháp nhóm mỗi tối. Tôi sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và buông bỏ nhiều thói quen xấu, như uống rượu và hút thuốc. Tài xế của tôi là người đầu tiên nhận thấy tôi đã thay đổi. Anh về nhà và kể lại với vợ mình. Cô cảm thấy rất ấn tượng và họ cùng con mình cũng bước vào tu luyện.
Sư phụ không chỉ tịnh hóa thân thể cho tôi, mà còn ban cho tôi trí huệ, giúp tôi luôn tràn đầy năng lượng. Nhờ vậy tôi có thể xem xét và giải quyết vấn đề một cách toàn diện hơn.
Ví dụ, do mâu thuẫn trong quản lý tại một đơn vị công tác, mọi việc ở đó đã không được trôi chảy và . Cấp trên đã cử tôi đi giải quyết và nói rằng tôi sẽ được cấp bất cứ thứ gì cần thiết để giải quyết được vấn đề. Tôi nói mình không cần gì và cảm ơn vì ông ấy đã tin tưởng.
Tôi đã chia sẻ về Pháp Luân Công và nói với các nhân viên trong đơn vị về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Họ đã thấy được vẻ đẹp của môn tu luyện qua hành động của tôi. Họ biết Pháp Luân Công là một môn tu luyện cổ xưa và một số người cũng bắt đầu tu luyện. Tình hình trong công việc đã nhanh chóng thay đổi, và vào cuối năm đó, đơn vị công tác này đã trở thành một trong những bộ phận phát triển nhất trong công ty.
Làm việc trong chính quyền địa phương, đôi khi chúng tôi phải làm việc với các công ty và doanh nghiệp trong cộng đồng và giúp họ giải quyết các vấn đề. Một lần, quản lý của một công ty địa phương nhờ chúng tôi giúp đỡ. Tôi đã liên lạc và giải quyết vấn đề về dòng tiền, giúp tiết kiệm cho ông ấy hàng chục nghìn nhân dân tệ. Cuối năm đó, ông thay mặt công ty mang biếu tôi một khoản tiền thưởng.
Tôi ngăn ông ấy lại và nói: “Tôi được trả lương, và những gì tôi làm cho ông là một phần trong công việc của tôi. Tôi sẽ không nhận tiền của ông. Tôi tu luyện Pháp Luân Công và Sư phụ chúng tôi đã dạy chúng tôi phải tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.” Ông ấy đã rất ấn tượng: “Người tu luyện thật khác biệt. Nếu các quan chức đều cư xử như anh, thì đất nước của chúng ta sẽ không còn hỗn loạn nữa.” Ông ấy nói với tôi rằng ông sẽ giới thiệu Pháp Luân Công trong công ty và hứa sẽ tu luyện sau khi nghỉ hưu.
Tôi làm tốt công việc, và cấp trên muốn thăng chức cho tôi, nhưng ông ấy đã gặp phải sự phản đối từ ban quản lý. Ông cảm thấy áy náy khi không thể giữ lời hứa. Tôi an ủi ông và nói rằng, sau khi học Pháp Luân Công, tôi đã không còn chấp trước vào danh lợi như trước đây nữa. Tôi nói rằng tôi vẫn sẽ làm tốt dù có được thăng chức hay không. Ông ấy cảm ơn vì tôi đã suy xét và thông cảm. Khi những người khác trong công ty nghe nói về cuộc trò chuyện của chúng tôi, họ nghĩ tôi là kẻ ngốc. Tôi chỉ mỉm cười.
Sau khi tôi về hưu, nhiều công ty muốn mời tôi làm việc với vai trò là cố vấn. Tôi đã từ chối tất cả. Sau đó, khi bị bắt vì phát tờ rơi Pháp Luân Công, các giám đốc điều hành của một số công ty đã đến thăm tôi và chứng minh rằng tôi vô tội. Họ nói với các nhân viên tư pháp rằng không nên bức hại một người tốt như tôi.
Giảng rõ chân tướng cho những người bị lừa dối
Khi cuộc đàn áp bắt đầu, Phòng 610 đã ra lệnh cho cơ quan tư pháp giám sát các học viên Pháp Luân Công trong khu vực của họ. Và tôi là mục tiêu chính của họ.
Họ sắp xếp người theo dõi và giám sát tôi, nghe trộm điện thoại bàn và điện thoại di động, kiểm tra hộp thư và bưu phẩm của tôi.
Có sáu người luân phiên giám sát tôi suốt ngày đêm. Ngay khi tôi ra ngoài, hai người sẽ xuất hiện đằng sau. Nhưng họ rất khó có thể theo đuôi tôi được, vì tôi từng hướng dẫn cách cắt đuôi người theo dõi khi ở trong quân đội. Tôi dễ dàng thoát khỏi họ và sau đó thấy họ cãi nhau khi không thể tìm được tôi. Rồi tôi đột ngột xuất hiện trước mặt họ và hỏi tại sao họ lại cãi nhau. Họ rất xấu hổ và không biết trả lời thế nào. Tôi hỏi họ tại sao họ lại theo dõi tôi. Họ nói đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi giải thích rằng họ đã vi phạm luật pháp và giảng cho họ những thông tin cơ bản về Pháp Luân Công. Tôi nói rằng họ nên cố gắng để sống tốt và trung thực. Tôi nói: “Các anh có thể làm bất cứ việc gì để kiếm sống, trừ việc này.” Họ đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và tôi không bao giờ gặp lại họ nữa.
Vài ngày sau, hai người mới xuất hiện, và tôi cũng nói chuyện với họ. Sau đó, hai người khác xuất hiện, rồi hai người nữa và hai người nữa. Trong suốt hai năm, tôi đã nói chuyện với hơn 30 người và không ai còn muốn theo dõi tôi nữa. Việc đó khiến Phòng 610 rất tức giận.
Hiểu rõ về các quyền lợi hợp pháp và không ký kết với cảnh sát
Tháng 12 năm 2004, cảnh sát mặc thường phục đã đột nhập vào nhà và bắt giữ tôi. Tại đồn cảnh sát, hai cảnh sát thẩm vấn tôi: “Vấn đề của ông rất nghiêm trọng. Ông nên hợp tác và khai báo mọi thứ, nếu không…” Tôi đã không trả lời.
Họ cố lừa tôi: “Đồng tu C của ông nói rằng ông là người cung cấp tài liệu.” Tôi hỏi. “Thật sao? Đó là ai nhỉ? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?” Anh ta không thể trả lời. Vì vậy, họ không khai thác được gì từ tôi.
Một cảnh sát tức giận và hét vào mặt tôi: “Ông đang giễu cợt chúng tôi đấy à!”
Tôi nhắc nhở họ về các nguyên tắc: “Người thẩm vấn không nên mất bình tĩnh, không lý trí hoặc sử dụng vũ lực.” Họ rất ngạc nhiên vì tôi biết tất cả điều đó và thừa nhận họ đã hành động theo lệnh từ Phòng 610, họ hứa sẽ không hành xử như vậy nữa.
Tuy nhiên, họ đã giam tôi một tháng trong trại tạm giam. Ngày tôi được thả, cảnh sát giải quyết vụ việc của tôi muốn tôi ký cam kết không tu luyện Pháp Luân Công nữa. Tôi đã nói với anh ta: “Tôi không phạm tội khi tu luyện Pháp Luân Công. Các anh mới chính là những người vi phạm luật pháp. Hiến pháp quy định mọi người dân đều có quyền tự do tín ngưỡng.” Tôi gạt bản cam kết ra và bước ra ngoài.
Tuy nhiên, họ đã không để tôi được yên và liên tục sách nhiễu tôi. Cuối cùng, họ giữ con trai tôi ở đồn cảnh sát và nói rằng tôi phải có mặt để ký một văn bản thì con trai tôi mới được thả. Khi tôi đến đó, nhân viên Phòng 610 đã ở đó rồi.
Trưởng Phòng 610 nói châm biếm: “Mời ông thật khó!” Tôi hỏi tại sao họ không đến nơi làm việc hoặc nhà tôi để nói chuyện. “À, chúng tôi nghĩ việc đó có thể để lại ấn tượng không tốt.”
“Có thật không? Anh thật chu đáo! Khi anh đột nhập vào nhà tôi và đưa tôi đi, anh có nghĩ đến việc sẽ để lại ấn tượng không tốt không? Anh ra lệnh cho tôi đến đồn cảnh sát, theo luật thì đó chính là một lệnh triệu tập. Nhưng phải có đủ bốn tiêu chí thì cảnh sát mới được triệu tập đương sự. Anh có thể cho tôi biết tôi nằm trong tiêu chí nào không?” Họ đều không nói nên lời và rời đi.
Không lâu sau, phó bí thư Đảng tại sở làm nói với tôi rằng nhân viên Phòng 610 muốn gặp tôi. Tôi đồng ý nhưng nói rằng tôi chỉ có 30 phút. Tôi đến đó sớm 30 phút và nói chuyện với vị phó bí thư. Tôi đã chia sẻ cho ông những thông tin cơ bản về Pháp Luân Công, những bức hại mà tôi đã trải qua dưới bàn tay của Phòng 610, và tôi đã được hưởng lợi như thế nào qua việc tu luyện của mình. Ông nói rằng tôi là một nhân viên của công ty, rằng họ phải tôn trọng công ty và không thể cứ đưa tôi đi mà không thông báo trước.
Các nhân viên Phòng 610 đến trễ gần một giờ đồng hồ. Lúc họ đến, vợ tôi đã gọi cho tôi và nói rằng tôi cần phải về nhà ngay lập tức, vì có việc khẩn cấp. Họ cố gắng ngăn tôi, nhưng phó bí thư đã bảo họ để tôi đi. Ông ấy cũng nói với họ rằng nếu họ muốn nói chuyện với tôi lần nữa, họ phải đến công ty, chứ không được triệu tập tôi đến đồn cảnh sát. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ cho mình!
Giảng chân tướng cho các nhân viên cảnh sát đến nhà
Tháng 7 năm 2015, tôi đã đệ đơn kiện cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân lên Toà án nhân dân Tối cao. Một cảnh sát địa phương đã đến nhà sách nhiễu tôi và hỏi tôi tại sao lại đệ đơn kiện Giang Trạch Dân.
Tôi trả lời: “Trước hết, anh đã vi phạm luật khi hỏi tôi những câu hỏi như vậy. Tôi đã gửi đơn kiện lên Tòa án Tối cao và Viện kiểm sát Tối cao. Anh không có quyền hỏi tôi những câu hỏi như vậy. Thứ hai, các nguyên đơn đều được luật pháp bảo vệ.”
Họ dường như muốn tìm hiểu lý do tại sao họ đang vi phạm pháp luật, vì vậy tôi đã nói với họ rằng đó là quyền cơ bản của công dân. Tôi đã cung cấp cho họ một số kiến thức pháp luật cơ bản, cũng như thông tin về Pháp Luân Công, lịch sử về những năm bức hại, và số người đã mất đi sinh mạng vì cuộc bức hại.
Cuối cùng, họ dường như đã minh bạch điều gì đó và không bắt tôi ký tên vào văn bản. Họ cũng không còn đến sách nhiễu tôi nữa.
Trong thời gian diễn ra Hội nghị thượng đỉnh G20 vào năm 2016, một viên cảnh sát địa phương đã đến nhà tôi. Họ muốn lấy mẫu máu của vợ chồng tôi để làm xét nghiệm. Tôi hỏi anh ấy tại sao lại làm như vậy. Anh nói mình được lệnh thực hiện việc này để xây dựng cơ sở dữ liệu quốc gia. Tôi yêu cầu cung cấp anh ấy thông tin bằng văn bản, và anh nói đó là một chỉ thị qua điện thoại.
Tôi đã giảng rõ sự thật cho anh ấy nhiều lần trước đây và anh cũng đã thoái Đảng. Lần này, tôi lại khuyên anh ấy không nên tiếp tục tham gia bức hại và cần suy nghĩ về tương lai của bản thân và gia đình mình. Cuối cùng anh ấy cũng hiểu ra và rời đi.
Sau đó, bất cứ khi nào có tình huống tương tự xảy ra, anh ấy đều báo cho tôi trước để tôi có thể chuẩn bị giảng chân tướng cho những người đến gặp tôi.
Tu luyện đã đến giai đoạn cuối, tôi biết mình vẫn còn cách xa so với tiêu chuẩn mà Đại Pháp yêu cầu. Nhưng tôi sẽ kiên định đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài, đồng hóa Pháp và hoàn thành sứ mệnh của mình.
Do tầng thứ hữu hạn, mong các đồng tu từ bi chỉ ra những thiếu sót.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/16/355532.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/4/167469.html
Đăng ngày 23-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.