Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-11-2017] 20 năm trước, tôi dạy thể dục thể chất tại trường trung học của thị trấn. Tôi tự hào rằng mình rất khỏe mạnh. Tuy nhiên, sau khi sinh con gái vào năm 1998, tôi phát hiện mình bị bệnh thấp khớp. Mỗi khớp và tế bào trong cơ thể tôi đều đau đớn. Tôi đã đi khám nhiều bác sĩ khác nhau và thử tất cả các loại phương pháp điều trị kể cả châm cứu, nhưng đều không có tác dụng gì. Tôi cảm thấy đau khổ và vô vọng.
Từ tuyệt vọng đến hy vọng
Cha tôi qua đời vì ung thư thực quản vào năm 2001. Một thời gian ngắn sau, mẹ tôi đột ngột bị đau tim và qua đời. Vật lộn với cơn đau khớp, buồn chán vì cái chết của cha mẹ, sức khỏe của tôi xấu đi. Tôi rơi vào thống khổ, thất vọng, và thậm chí không thể tự chăm sóc mình.
Trước sự khủng hoảng của tôi, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã chia sẻ về những lợi ích tuyệt vời của tu luyện. Do ảnh hưởng bởi thuyết vô thần ở Trung Quốc, ban đầu tôi đã không tin vào bất cứ điều gì họ nói. Nhưng khi không có bác sĩ nào có thể chữa trị được cho tôi, tôi đã quyết định thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu luyện công, nhưng không đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Tôi lặng lẽ quan sát các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ không hành xử như những gì Đảng Cộng sản đã mô tả. Ngược lại, họ tốt bụng và chân thành. Ông Trương đã khỏi bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau 20 năm, ông sống khỏe mạnh và hạnh phúc. Cô Lý từng bị viêm khớp, nhưng tay cô đã trở nên linh hoạt ngay sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Các học viên trong làng tôi đã xây dựng và sửa đường để giúp đỡ người khác, và họ cũng giúp đỡ những ai đang cần. Họ đều là những người tốt. Họ đã khiến tôi xúc động và quan điểm của tôi về các học viên bắt đầu thay đổi.
Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác. Tôi bắt đầu hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là Pháp của vũ trụ. Từ đáy lòng mình, tôi biết rằng các nguyên lý được giảng dạy trong sách là đúng. Cuộc sống của tôi lại trở nên có ý nghĩa! Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Khi tiếp tục đọc các bài giảng, tôi nhận ra tâm kiêu ngạo và nóng nảy của mình trong cuộc sống hàng ngày. Tôi dễ nổi nóng và tranh luận với những người khác vì những điều nhỏ nhặt. Tôi cảm thấy hối hận vì cách hành xử của mình trước đây. Tôi đã quyết tâm ước thúc bản thân mình theo những nguyên lý của Đại Pháp.
Tôi gắng hết sức cân nhắc mọi điều mình nói và làm, đặt lợi ích của người khác lên trước. Sức khoẻ của tôi sau đó đã cải thiện, tất cả bệnh tật đều biến mất. Tôi thậm chí không truy cầu sức khỏe của mình cải thiện, việc đó là “tùy kỳ tự nhiên”.
Bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Tôi đã chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp trong công việc và cuộc sống hàng ngày. Tôi làm việc chăm chỉ, kiên nhẫn và chu đáo hơn đối với học sinh của mình. Tuy nhiên, khi ban giám hiệu nhà trường biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị điều chuyển tới một trường tiểu học.
Ở ngôi trường mới, nơi tôi dạy Ngữ văn, các học sinh và phụ huynh đều tin tưởng tôi. Một số phụ huynh thậm chí còn xin cho con họ được chuyển sang lớp của tôi. Tôi hòa đồng với các học sinh và chúng tôi trở nên thân thiết. Tôi đã làm hết sức mình để giúp học trò và chăm sóc khi các em bị ốm. Tôi khuyên các em niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, tặng bùa hộ mệnh có ghi nội dung về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị phạt vì điều này và không được đứng lớp.
Một năm sau, tôi được cử đi dạy ở một trường tiểu học ở vùng sâu. Ở đó, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn. Nhưng tôi luôn nhớ lời dạy của Sư phụ:
“Cật khổ đương thành lạc”
(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Coi khổ như hỷ lạc”
Nhờ vậy, tôi đã có thể đối mặt với những khó khăn bằng thái độ tích cực.
Sau một năm, tôi quay trở lại ngôi trường kia, nhưng tôi không được phép dạy Ngữ văn hay làm giáo viên chủ nhiệm. Ngay cả khi thể hiện công việc rất xuất sắc, tôi cũng không được đề cử Giáo viên xuất sắc. Tuy nhiên, tôi đã tận tâm làm bất cứ nhiệm vụ nào mình được giao.
Không lâu sau, học sinh của tôi tin tưởng tôi và chúng tôi trở nên thân thiết. Tôi khuyến khích và khen thưởng cho các em khi các em có tiến bộ trong học tập. Bất cứ khi nào gặp vấn đề, chúng đều đến tìm tôi để xin giúp đỡ. Tôi thường dạy các em thêm nhiều bài học sau giờ học trên lớp. Mỗi học sinh đều có tiến bộ khi kết thúc kỳ học. Cha mẹ các em đã viết một bức thư chung cho hiệu trưởng trường xin cho tôi tiếp tục là giáo viên của con họ cho đến khi tốt nghiệp.
Nhưng khoảng thời gian đó cũng không diễn ra suôn sẻ. Vì tôi tặng các học sinh những lá bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp, nên các viên chức của phòng giáo dục, Phòng 610, đội an ninh nội địa và đồn cảnh sát địa phương đã sách nhiễu tôi.
Các viên chức từ phòng giáo dục đã biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp vì họ đã nhận được thư của các học viên, nên họ lắng nghe và rất thông cảm. Cha mẹ của học sinh đã viết một lá thư chung yêu cầu họ không sách nhiễu tôi nữa. Và tôi đã được phép ở lại vị trí của mình.
Nghiệp bệnh
Trong nhiều năm, tôi không tập trung trong khi học Pháp hay luyện công. Tà ác đã lợi dụng sơ hở đó và tôi đã gặp một quan nghiệp bệnh rất nặng.
Năm 2015, cổ họng của tôi bị khô và đau, khiến tôi nói rất khó khăn. Một cục u xuất hiện trên cổ tôi và tôi đã rất sợ hãi. Một đồng nghiệp của tôi từng có các triệu chứng tương tự vài năm trước và dù đã được phẫu thuật nhưng cô vẫn qua đời. Tôi không nói gì cả, nhưng trong tâm tôi sợ mình sẽ phải chịu chung số phận với cô ấy. Tôi nhớ Sư phụ từng giảng “tướng do tâm sinh” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên), nhưng tôi không thể chế ngự được nỗi sợ của mình.
Khi kỳ nghỉ hè tới, tôi đau đớn đến mức đã xin chồng đưa mình đến bệnh viện. Khám sức khỏe cho kết quả tôi bị ung thư vòm họng và các bác sĩ nói tôi phải làm hóa trị.
Chồng tôi bắt tôi phải ở lại bệnh viện. Tôi sợ mình không thể vượt qua được khảo nghiệm này. Tôi chỉ muốn về nhà để học Pháp và luyện công. Tôi quyết định về nhà mặc dù chồng tôi và người thân phản đối.
Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch
“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên”
Tôi biết chỉ có Sư phụ mới có thể cứu mình. Miễn là tôi có chính niệm mạnh mẽ, Sư phụ sẽ an bài tốt nhất cho tôi. Một học viên đề nghị giúp đỡ tôi và tôi ở nhà cô ấy trong một tháng. Chúng tôi đọc Pháp và chia sẻ thể ngộ. Cuối cùng tôi đã hiểu thực tu nghĩa là gì và cảm thấy xấu hổ vì trước đây đã không thực tu. Tôi nhận ra mình vẫn còn quá nhiều chấp trước! Nhưng Sư phụ vẫn bảo hộ cho tôi bất chấp những thiếu sót của tôi. Tôi biết Sư phụ đã thay tôi gánh chịu rất nhiều.
Nhờ được Sư phụ gia trì, tôi đã vượt qua khảo nghiệm. Khi tập trung học Pháp, phát chính niệm và luyện công, tôi có thể cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển. Chẳng bao lâu tôi có thể đọc to sách Chuyển Pháp Luân và cổ họng tôi không còn đau nữa. Cục u nhỏ dần và tôi hầu như không cảm thấy nó nữa. Tôi đã có thể ăn, tôi cảm thấy tràn đầy sức sống và hạnh phúc.
Khi trở lại làm việc, những giáo viên khác nói rằng tôi trông trẻ hơn nhiều. Chồng tôi rất ngạc nhiên trước sự phục hồi của tôi, và bây giờ anh cũng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã từ bi bảo hộ! Cảm ơn các bạn đồng tu đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn đó.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/30/357152.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/4/167471.html
Đăng ngày 19-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.