Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-12-2017] Tôi 64 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân từ năm 1996. Tôi đã luyện một môn khí công giả và đã chữa bệnh cho mọi người trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Kết quả là tôi đã bị bệnh viêm da, loét ruột, và có một khối u to bằng nắm đấm ở cổ. Khối u to dần lên và chèn ép lên dây thần kinh, cho đến khi cuối cùng tôi không thể giơ tay lên được nữa. Bác sỹ muốn làm sinh thiết để xem liệu khối u đó có phải ác tính không. Nhưng tôi không thể đối mặt với việc bị ung thư vì tôi mới có 42 tuổi. Ngày này qua ngày khác tôi cố gắng chịu đựng nỗi đau về tinh thần và thể chất.

Khi đang mua thuốc ở tiệm thì tôi gặp một người bạn cũ. Chị ấy đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo tôi đọc sách. Ngay khi đọc trang sách đầu tiên tôi đã biết rằng đây là một cuốn sách rất hay. Tôi hỏi liệu tôi có thể mượn sách được không và chị ấy có thể chỉ cho tôi cách luyện công được không.

Mới đầu, năm chúng tôi cùng luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đã nhanh chóng hiểu tại sao tôi bị các bệnh nặng đến vậy. Sư phụ giảng:

“Vị kia có bệnh, nghiệp lực của họ lớn, chư vị chữa xong cho một bệnh nhân nặng, chư vị về nhà thấy rất đỗi khó chịu! Trước đây chúng ta có nhiều người chữa cho bệnh nhân rồi có cảm giác thế này: bệnh nhân thì khỏi, còn chư vị về nhà lâm bệnh nặng.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong vòng một năm, nhóm tu luyện nhỏ của chúng tôi đã có hơn 600 người.

Bệnh viêm da nặng và khối u ở cổ của tôi đã biến mất trong vòng 3 tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng bỏ được thuốc lá và rượu bia. Tôi biết rằng nếu không có Pháp Luân Đại Pháp thì tôi không thể sống cho đến ngày hôm nay.

Chứng kiến những thay đổi tích cực ở bản thân tôi, vợ tôi cũng bắt đầu bước vào tu luyện.

Cuộc đàn áp bắt đầu

Khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào 20 tháng 7 năm 1999, tôi biết rằng tôi phải đứng lên nói lời công bằng cho Đại Pháp và giảng chân tướng cho mọi người.

Thỉnh thoảng vợ tôi và tôi đi ra ngoài và treo các tấm áp phích. Lúc khác thì chúng tôi phát tài liệu giảng chân tướng. Bà ấy chuẩn bị tài liệu còn tôi phát.

Chúng tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để nói với mọi người. Vào dịp Tết Nguyên đán chúng tôi phát lịch có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp.

Liên tục được bảo hộ

Lúc 8 giờ một buổi tối mùa đông, tôi đi qua chỗ đường ray. Tôi chở hai túi lịch để bàn rất nặng trên xe đạp. Chỗ qua đường ray đang sửa và đi qua đó rất trơn. Một người đàn ông xuất hiện và giúp tôi xách xe đạp qua đường ray.

Một tối mùa đông khác, tuyết bắt đầu rơi khi tôi đang đạp đến một ngôi làng để phát tài liệu. Tuyết nhanh chóng phủ kín khắp nơi, và tôi không thể nhìn thấy con đường hẹp đó. Tôi đã bị lạc đường. Ngay lúc đó, một ông lão đến chỗ tôi và hỏi có phải tôi bị lạc đường không. Ông ấy đã dẫn tôi ra đường cái. Ngay khi tôi lên xe và ngoảnh lại nhìn thì ông ấy đã biến mất.

Có lần tôi đang trên đường trở về sau khi đi phát tài liệu cho vùng bên cạnh. Tôi đạp xuống một đoạn đường dài và dốc. Bỗng nhiên hai phanh bị đứt và chiếc xe đạp cứ thế gia tốc. Tôi phải nhảy ra khỏi xe và chạy xuống dốc cùng xe đạp. Ở chân đồi, hai công nhân làm đường đã đỡ lấy tôi và chiếc xe. Tôi cảm ơn họ và chúng tôi cùng ngồi bên vệ đường.

Tôi nói về cuộc đàn áp và Đảng Cộng Sản Trung Quốc mục nát thế nào. Họ đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản và các tổ chức liên đới của nó và cảm ơn tôi. Tôi biết họ đã được an bài để đợi tôi ở đó nhờ thế họ được thức tỉnh bởi chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Có lần tôi đến một ngôi làng để dán vài tấm hình dán. Có một cột điện ở ngay giữa làng. Tôi cảm thấy đây là nơi dễ nhìn nhất và đã dán lên đó. Không có thùng rác gần đó nên tôi đã vo tờ giấy cuối cùng thành một cục nhỏ và ném qua bức tường.

Khi tôi quay lại để rời đi, tôi nhận thấy cục giấy đó ở ngay chân mình. Tôi nghĩ rằng tôi ném không đủ cao và nó đã bay trúng vào bức tường. Vì thế tôi ném trở lại. Ngay lập tức tôi nghe thấy một giọng nói sau bức tường: “Ai ném cục giấy này mà chuẩn xác thế? Đã ném trúng đầu tôi hai lần rồi đấy.”

Rồi một ông lão xuất hiện ở trên bờ tường. Tôi ngay lập tức xin lỗi ông. Ông nói không sao. Tôi nghĩ chắc hẳn ông có tiền duyên với tôi vì thế tôi tặng ông lão một đĩa DVD giảng chân tướng. Ông ấy cảm ơn tôi.

Năm 2005, chúng tôi bắt đầu phát Cửu Bình cùng các tài liệu khác. Khi tôi tiến lại người lính gác đang đi tuần ở trạm bơm của một cái đập nước, tôi đã đưa cửu bình cho cậu ấy sau khi chúng tôi nói về cuộc đàn áp và giúp cậu ấy thoái đảng. Trên đường về, tôi nhìn thấy cậu ấy vẫn đang đọc và không để ý thấy tôi đi ngang qua.

Tôi có vài kinh nghiệm là không nên lựa chọn người để giảng chân tướng. Một hôm tôi đạp xe đến một ngôi làng. Đó là một ngôi làng nhỏ chỉ có vài ngôi nhà, vì thế tôi quyết định tiếp tục đi. Ngay khi tôi đạp qua ngôi làng nhỏ đó, tôi cảm thấy xe rất nặng mặc dù đường rất bằng phẳng. Khung xe của tôi đã bị bẻ cong hẳn.

Tôi nghĩ: “Sao điều này lại xảy ra nhỉ?” Tôi bắt đầu hướng nội. Sau đó tôi nhận ra rằng người dân trong ngôi làng đó vẫn đang đợi được cứu. Tôi không nên bỏ qua họ. Vì xe đạp bị hỏng nên tôi dắt bộ quay lại và phát tài liệu giảng chân tướng cho các hộ gia đình.

Khi xong việc, tôi quay lại chiếc xe. Tôi có thể kéo thẳng khung xe bằng tay của mình và nó mềm như bún. Tôi lại lên xe và đạp đến ngôi làng tiếp theo.

Tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên tôi và đã giúp tôi vượt qua nhiều hiểm nguy. Tôi không còn nghĩ về việc chúng ta còn bao nhiêu thời gian. Tôi chỉ tập trung vào việc tu luyện tinh tấn và cứu người.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/29/166918.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/20/358097.html

Đăng ngày 20-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share