Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-12-2017] Tôi là một phụ nữ 20 tuổi khỏe mạnh. Mọi người khó có thể tin được rằng, cách đây 10 năm, tôi hầu như đã hoàn toàn bị liệt. Xương sống của tôi bị biến dạng và đã được chẩn đoán bị vẹo xương sống bẩm sinh. Các bác sĩ nói họ cũng không thể làm được gì với căn bệnh của tôi.

Khi đã hoàn toàn tuyệt vọng, mẹ tôi nói rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể giúp được tôi và đề nghị tôi thử tập.

Mọi bệnh tật của tôi đã dần biến mất sau khi tôi bước vào tu luyện.

Bất hạnh từ trên trời rơi xuống

Mười năm trước khi còn là một học sinh trung học cơ sở. Trong một tiết thể dục, cô giáo thể dục đã yêu cầu chúng tôi chạy 800 mét. Hai vai tôi đã vô cùng đau đớn sau khi chạy xong, và tôi đã hỏi cô giáo liệu tôi có thể không phải tập chạy nữa được không. Cô giáo đáp, “Chỉ khi em có giấy chứng nhận thương tật của bác sĩ.”

Mẹ tôi rất lo cho sức khỏe của tôi nên đã đưa tôi tới bệnh viện. Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, các bác sĩ chẩn đoán tôi bị vẹo cột sống bẩm sinh. Để tăng thêm tính xác thực, cha tôi đã đưa tôi tới găp một chuyên gia chuyên về điều trị xương cột sống, nhưng kết quả nhận được là hoàn toàn giống nhau.

Bác sĩ nói rằng tôi là trường hợp đầu tiên ở Trung Quốc bị mắc tật đa bẩm sinh và cần phải được phẫu thuật ngay lập tức. Nếu không, xương sống của tôi sẽ bị biến dạng và nó có thể khiến tôi bị liệt hoặc mất mạng.

Vị chuyên gia này đã mời một bác sĩ rất nổi tiếng được đào tạo ở nước ngoài tới để thảo luận về trường hợp của tôi. Vị bác sĩ này đã xem hồ sơ bệnh án của tôi và đưa trường hợp của tôi ra thảo luận tại một cuộc hội thảo chuyên đề được tổ chức ở Bắc Kinh.

Cuộc phẫu thuật của tôi đã được lên lịch và sẽ do hai bác sĩ phẫu thuật hàng đầu đảm nhiệm và một bác sĩ gây mê giỏi nhất cũng đã được mời tham gia vào cuộc phẫu thuật. Tuy nhiên, cuộc phẫu thuật đã bị hủy bỏ vào một ngày trước kế hoạch vì có một bệnh nhân bị chết trong khi phẫu thuật.

Cha mẹ tôi muốn họ tiếp tục tiến hành cuộc phẫu thuật, nhưng các bác sĩ không muốn mạo hiểm.

Được Đại Pháp cứu mạng

Tôi đã được bà ngoại là một học viên Pháp Luân Công nuôi nấng. Mẹ và dì tôi đã chứng kiến nhiều thay đổi to lớn ở bà ngoại kể từ khi bà tu luyện Pháp Luân Công và sau đó cả mẹ và dì tôi cũng cùng bước vào tu luyện. Thời điểm đó, tôi chỉ là một đứa trẻ ham chơi và vì thế đã không tu luyện.

Tôi thường khóc khi chứng kiến những bệnh nhân phải chịu đựng sự đau đớn và nghĩ điều đó cũng sớm xảy đến với tôi. Những lời nói của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, “ Toàn thân bại liệt…nguy hiểm đến tính mạng.”

Một hôm, mẹ tôi nắm lấy tay tôi và nói rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được tôi. Tôi biết rằng đó là thời điểm để tôi bắt đầu bước vào tu luyện.

Bây giờ, tôi hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp và biết nghĩ cho người khác trước trong mọi việc. Tôi thường cố hướng nội mỗi khi xung đột xảy ra và nghĩ cho người khác trước khi nghĩ cho bản thân.

Không lâu sau khi tu luyện, mọi cơn đau của tôi đã biến mất và xương sống không bị dị dạng như đã dự đoán và nó đã dần dần hồi phục.

Thật khó có thể tin được nếu như tôi không trực tiếp trải qua. Đó quả thực là một kỳ tích.

Dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả hết lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp. Nếu không có Sư phụ từ bị cứu độ thì không có tôi ngày hôm nay.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/1/357342.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/12/166721p.html

Đăng ngày 21-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share