Bài viết của Thục Anh, một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-7-2017] Tôi sống tại một ngôi làng nhỏ, nghèo khó thuộc vùng núi phía đông của tỉnh Liêu Ninh, cách thị trấn gần nhất khoảng 10 km.
Ngày 25 tháng 4 năm 1985, tôi sinh hạ được một bé trai tại bệnh viện thị trấn. Đó là con đầu lòng của hai vợ chồng tôi. Do gia cảnh khó khăn, chồng tôi phải đưa tôi lên chiếc xe đẩy và đẩy bộ về nhà trong suốt hai giờ. Anh ấy cũng không có được chiếc chăn ấm nào để tôi giữ ấm hay che chắn gió.
Sau khi về đến nhà, tôi không thể bước xuống xe đẩy, cũng không thể nhúc nhích gì được. Tôi đau nhức khủng khiếp. Vài người đã đỡ tôi vào trong nhà. Sau đó tôi để ý thấy đôi chân của mình đã bị sưng phồng và tê dại.
Sau đó tôi được cho hay rằng mình đã mắc một căn bệnh nặng: bệnh thấp khớp sau khi sinh. Lúc đó tôi chỉ mới 29 tuổi.
Sống không bằng chết
Bởi căn bệnh này mà tôi bị liệt và không thể tự chăm sóc được bản thân mình. Chồng tôi phải đảm đương tất cả việc nhà và đồng áng, đồng thời còn phải chăm sóc cho tôi và con.
Anh ấy đã đưa tôi đến bệnh viện thị trấn và bệnh viện Đại học Y Khoa Thẩm Dương để điều trị nhưng các bác sĩ không thể chữa được căn bệnh. Tôi đã thử nhiều toa thuốc đặc trị, nhưng cũng không hiệu quả.
Tôi rất đau buồn và yếu ớt. Tôi không làm được việc gì khác ngoài việc phải liên tục ở trên sàn giữ nhiệt (được sử dụng để ngồi và ngủ ở vùng đông bắc Trung Quốc). Tôi không chịu được lạnh và gió. Thậm chí mặc đến hai lớp áo khoác mà tôi vẫn chưa thấy ấm.
Chi phí thuốc thang của tôi đã đẩy chúng tôi vào cảnh nợ nần. Chúng tôi không có nhà riêng nên phải thuê nhà và thường xuyên thay đổi chỗ ở. Mọi người có thể hình dung được vào thời điểm đó, cuộc sống của chúng tôi khó khăn đến mức độ nào.
Người thân và bạn bè cũng lo lắng cho tôi nên họ tìm mọi cách để giúp đỡ tôi. Vài người thì mua thuốc, vài người khác thì giới thiệu cho tôi những môn khí công khác nhau và mua sách cho tôi đọc. Tuy nhiên, dù tôi đã thử tất cả những phương pháp điều trị có thể, thì căn bệnh bất trị kia vẫn tiếp tục hành hạ tôi. Tôi tuyệt vọng dần.
Một ngày trôi qua dài như một năm và tôi đã trải qua 10 năm như vậy. Một lần tôi đã nghĩ đến việc uống thuốc chuột để tự tử, nhưng khi nghĩ đến gia đình thì tôi đã từ bỏ ý định đó. Tôi không muốn họ chịu đau khổ thêm nữa.
Con trai 10 tuổi của tôi khóc và nói: “Mẹ, mẹ không thể chết được. Nếu mẹ chết, con sẽ không có mẹ và các bạn cùng lớp sẽ ức hiếp con.”
Ngay lập tức nước mắt tôi trào ra. Tôi nghĩ: “Tôi phải chịu đựng thêm vài năm nữa vì con, ít nhất là như vậy.”
Được ban một cuộc đời mới
Một ngày vào năm 1997 khi tôi 41 tuổi, có hai người phụ nữ trung niên và một cặp đôi đến thăm tôi. Họ thuyết phục tôi tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Lòng chân thành của họ đã khiến tôi cảm động, vì thế tôi đồng ý thử tập.
Đầu tiên tôi học Pháp Luân Công bằng việc xem các băng hình giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí tại nhà một học viên, ở đó tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng có nhiều chú tiểu nhỏ ngồi tĩnh tọa và bay lượn. Tôi cũng nhìn thấy nhiều Pháp Luân.
Ngày đầu tiên nghe bài giảng của Sư phụ, mũi tôi vốn đã bị nghẹt trong 10 năm thì bắt đầu được thông sạch và trở lại bình thường. Đột nhiên, tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái. Hơn nữa, cái cảm giác mang một vật nặng trên lưng tôi hàng năm trời cũng đã không còn.
Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục và bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện Đại Pháp.
Sau khoảng một tháng, tất cả các triệu chứng bệnh tật đã hành hạ tôi trong 12 năm qua cũng đã biến mất. Cân nặng của tôi đã tăng lên từ 32kg lên đến hơn 45kg. Tôi ngày càng trở nên khỏe mạnh và sinh lực dồi dào. Tôi đã hoàn toàn phục hồi sức khỏe. Sau đó, không những việc nhà mà cả việc đồng áng tôi cũng có thể đảm đương. Tôi đã trở lại là chính bản thân mình của 12 năm trước đây.
Tôi cho hết tất cả các cuốn sách khí công, băng, và thuốc vào sọt rác. Kể từ đó tôi không bao giờ đụng đến một viên thuốc nào nữa.
Thậm chí tôi chưa bao giờ dám mơ đến kỳ tích này. Căn bệnh thấp khớp sau khi sinh vô phương cứu chữa nay đã hoàn toàn được chữa khỏi sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ trong vòng 1 tháng. Tôi thật sự đã được tái sinh. Pháp Luân Đại Pháp thật sự phi thường vĩ đại!
Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Không ngôn từ nào có thể biểu đạt lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ!
Nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” làm cảm động người nhà; Chồng tôi bước vào tu luyện
Là một đệ tử Đại Pháp, vì thế tôi toàn tâm tín Sư tín Pháp và cố gắng làm tốt ba việc mà đệ tử nên làm và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Một ngày vào năm 2014, trong suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, tôi đã mời họ hàng và bạn bè đến dự tiệc. Bởi vì nhà tôi khá nhỏ nên chúng tôi đã tổ chức tiệc tại nhà chị chồng.
Chồng tôi còn có hai người anh em ruột, một người lớn tuổi hơn anh ấy và người còn lại thì nhỏ tuổi hơn. Cả hai đều đã góa vợ. Khi cậu em chồng nhìn thấy con trai tôi, thì cậu ấy nói: “Cháu bé này là cháu nội duy nhất của cả gia đình ta. Tôi nên lì xì cho cháu 50 nhân dân tệ.”
Tôi nói với cậu ấy: “Không cần thiết phải cho cháu tiền đâu, chỉ cần cho cháu một viên kẹo là được rồi.”
Cậu ấy bật khóc khi nghe tôi nói vậy.
Chị dâu tôi nhìn thấy cảnh này và nghĩ rằng tôi đã làm cho cậu ấy buồn, nên chị ấy bắt đầu đỗ lỗi và mạ lị tôi. Ba đứa cháu gái cũng hùa theo mà nói những lời khó nghe với tôi. Chồng tôi đã không hỏi đầu đuôi câu chuyện mà bắt đầu đánh đập tôi thô bạo. Để tránh xảy ra mâu thuẫn với anh ấy nên tôi quay về nhà.
Tuy nhiên, anh ấy đi theo tôi về nhà, nhặt một cây gậy to và đánh tôi trong suốt 2 giờ. Tôi đã không phản kháng đáp trả, cũng không nói lời gì nặng nhẹ. Ban đầu, tôi cố gắng chạy thoát để khỏi bị đòn, nhưng hai cánh tay tôi bắt đầu sưng nhức. Rồi tôi không chạy nữa. Tôi nói: “Anh hãy đánh em thật mạnh đến mức có thể!”
Sau khi nghe điều đó thì chồng tôi đã ngừng lại. Anh ấy vứt cây gậy và bỏ đi cho đến 3 ngày sau mới quay trở về nhà.
Sáng hôm sau, hai cánh tay của tôi đã phục hồi, chỉ còn một chút chất dịch màu vàng chảy ra mà thôi.
Chồng tôi về nhà vào ngày thứ tư và xin lỗi tôi.
Tôi nói: “Anh đừng lo lắng về chuyện vừa qua. Em tu luyện theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.”
Bởi chúng tôi sống trong một ngôi làng nhỏ, nên tin tức lan truyền đi rất nhanh. Khi chồng tôi đi mua sắm tại một cửa tiệm tạp hóa trong làng thì mọi người đều trách anh ấy về việc sai trái anh ấy đã làm.
Từng người một thay phiên nhau la mắng anh ấy, ho nói: “Đúng là cách để phá hỏng cuộc họp gia đình mà! Cậu quả thật máu lạnh nên mới đánh vợ mình nặng đến mức như vậy! Lương tâm của cậu ở đâu?”
Chị chồng tôi cũng nhận ra lỗi của mình và cảm thấy rất xấu hổ. Chị ấy đến phụ tôi việc đồng áng vài hôm cho đến khi chúng tôi làm xong hết thảy mọi việc trên 20 mẫu đất.
Chị ấy bảo tôi hãy nghỉ ngơi: “Em không cần phải lo việc đồng áng. Chỉ cần em làm một ít bánh hấp cần tây cho chị là được rồi.”
Tôi hái đầy một giỏ lớn cần tây để làm bánh hấp đem biếu gia đình chị chồng. Chị chồng tôi rất cảm động. Kể từ đó, chị ấy đối xử tốt với tôi và thật lòng tin rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo.
Chồng tôi bắt đầu hút thuốc và uống rượu từ lúc còn trẻ. Anh ấy nghiện rượu nặng và thường đi ra ngoài ăn uống với họ hàng và bạn bè.
Tôi nhiều lần khuyên anh nên bỏ rượu, nhưng anh ấy không làm được. Anh ấy cũng cảm thấy đau và gặp khó khăn trong việc cai rượu bia.
Một hôm anh ấy đột nhiên nói: “Nếu Pháp Luân Công có thể giúp anh cai rượu bia và thuốc lá thì anh sẽ tu luyện môn này.”
Sau đó, khi hút thuốc anh ấy ngạc nhiên nói: “Sao mùi vị của điếu thuốc lại khủng khiếp như vậy?”
Khi anh ấy uống bia rượu lần sau thì toàn thân anh ấy bị khó chịu.
Ngay sau đó, anh ấy đã cai rượu và thuốc lá, những thứ mà anh ấy đã bị nghiện trong suốt 50 năm. Anh ấy đã bước vào tu luyện Đại Pháp vào mùa thu vừa qua.
Một lần nữa con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu chồng con và gia đình của con. Không một ngôn từ nào có thể biểu đạt đầy đủ lòng cảm ân của tôi đối với Ngài.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/30/350364.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/18/165078.html
Đăng ngày 28-11-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.