Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-10-2017] Tôi năm nay 59 tuổi, đã nghỉ hưu. Tôi vốn đã yêu thích ca hát và nhảy múa từ khi còn rất nhỏ và đã tự mày mò, học hỏi kinh nghiệm và đã trình diễn trên sân khấu trong nhiều năm. Người điều phối văn nghệ địa phương trong quận đã chỉ định tôi làm biên đạo múa. Vào mỗi buổi sáng, tôi thường hướng dẫn cho một nhóm múa tại quảng trường trong quận. Thậm chí tôi còn có một nhóm múa của riêng mình và chúng tôi đã đi nhiều nơi để trình diễn. Nhóm múa của chúng tôi khá nổi tiếng trong khu vực và được mọi người yêu thích.

Tháng 4 năm nay, đột nhiên tôi không còn chút động lực nào để thực hiện các động tác múa nữa. Tôi trở nên yếu dần và thậm chí là yếu đến mức không thể tự tắm gội cho bản thân. Tôi không còn yêu thích hay quan tâm đến bất cứ điều gì. Việc ăn uống đối với tôi đã trở thành một nhiệm vụ. Tôi không muốn làm bất cứ việc gì cả. Lúc đó phản ứng của tôi là: “Vậy là xong. Mình cảm thấy chán nản tuyệt vọng. Mình có thể làm gì được đây?” Tôi đã rất lo sợ. Thậm chí tôi còn không muốn sống nữa. Tôi đã muốn nhảy lầu tự tử. Toàn thân tôi ê ẩm đau nhức và tôi thật sự đã mong muốn có ai đó nâng tôi lên và ném mạnh xuống.

Tôi bắt đầu tự hành hạ bản thân mình. Tôi dồn hết lực để đánh mình thật đau, với suy nghĩ rằng làm cho cơ thể bị bầm tím thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Việc này cứ thế kéo dài hơn một tháng. Tôi không dám nói gì với gia đình mình vì sợ họ lo lắng. Tôi kể cho một người bạn về trạng thái bất thường của mình và nhờ cô ấy đưa đi khám bác sĩ (cô ấy đã từng bị bệnh giống như vậy cách đây 10 năm, và biết nơi nào có thể chữa trị được căn bệnh). Ngày hôm sau cô ấy nhanh chóng đi với tôi đến gặp bác sĩ.

Tôi miêu tả triệu chứng của mình cho bác sĩ. Ông ấy nói trường hợp của tôi là bị trầm cảm điển hình và kê cho tôi vài loại thuốc. Tôi thật sự vui mừng và tự nhủ: “Tốt rồi, mình đã được cứu rồi!” Tôi về nhà và uống thuốc đúng giờ nhưng chúng chỉ có tác dụng trong hai ngày đầu tiên và sau đó đâu lại vào đấy. Tôi tự an ủi: “Chữa bệnh thì cần phải có thời gian. Cuối cùng thì mình sẽ khỏe lại thôi.”

Khi thuốc thang đã sắp hết mà bệnh của tôi vẫn còn khá nặng, thì tôi bắt đầu thực sự lo sợ. Tôi nhớ đến hai người bạn đồng nghiệp đã bị những triệu chứng tương tự. Người nữ đồng nghiệp thì cuối cùng bị bệnh tâm thần còn người nam đồng nghiệp thì kết cuộc là hầu như ở trạng thái thực vật. Trong 9 năm ròng, việc chăm sóc cho ông ấy hoàn toàn dựa vào người vợ. Nếu tình trạng của tôi cứ tiếp tục như thế này, liệu tôi có bị giống như họ hay không? Không, tuyệt đối không thể như thế được. Thuốc thang không thể cứu tôi thì tôi phải tự cứu bản thân mình.

Tôi nhớ rất rõ vào buổi chiều ngày 22 tháng 6, tôi bất giác nhớ tới Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Chị tôi đã thường đề cập môn tu luyện này với tôi. Chị đã tu luyện Pháp Luân Công được nhiều năm và thường khuyên tôi cũng nên tu luyện. Nhưng tôi đã từ chối và còn cảm thấy khó chịu với chị ấy. Nhưng vào ngày đặc biệt đó, tôi đã muốn tu luyện Pháp Luân Công. Tôi biết rằng ngày hôm sau là thứ sáu, chị tôi sẽ về nhà thăm mẹ và ở lại khoảng hai ngày. Tôi có thể nhờ chị dạy các động tác để luyện.

Thứ 7 ngày 24 tháng 6, tôi kể cho chị nghe về bệnh tình của mình. Chị nói ngay lập tức: “Chỉ có Sư phụ của chị và Pháp Luân Công mới có thể cứu em.” Tôi quá đỗi vui mừng. Đêm đó, tôi bắt đầu nghe băng giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí và tập bài tĩnh công thiền định. Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi cảm thấy khỏe khoắn và cơ thể khá hơn. Điều này đã khiến tôi tự tin vào môn tu luyện.

Sau đó tôi đọc nhiều ấn phẩm Tuần báo Minh Huệ. Thể hội tu luyện của các đệ tử Đại Pháp trên toàn thế giới đã thu hút tôi và vài câu chuyện đã khiến tôi bật khóc. Vì vậy tôi đã học và nắm bắt được các nguyên tắc của năm bài công pháp một cách nhanh chóng.

Kể từ hôm đó, tôi thức dậy vào 3 giờ 30 phút sáng mỗi ngày để luyện công. Ban ngày, tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Sư phụ và luyện bài thiền định (Hiện tại tôi chỉ mới có thể vắt chéo được một chân.) Tôi cảm thấy khỏe hơn mỗi ngày.

Tu luyện được khoảng 10 ngày hoặc hơn, thì bệnh trầm cảm của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi rất hạnh phúc đến mức muốn chạy ra đường để hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, là một cuốn sách rất tuyệt vời. Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần mà không biết chán. Cuốn sách chỉ dạy tôi cách để đề cao bản ngã, tử tế, và trở thành một người tốt. Chỉ có như vậy thì một người mới có thể chuyển biến tâm tính và trở nên khỏe mạnh. Nếu mọi người đều tu luyện Pháp Luân Công thì thế giới này sẽ mỹ hảo hơn.

Hằng ngày ngay sau khi tôi thức dậy, dù đang làm gì thì tôi đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi có cảm giác như chín chữ này đã được khắc sâu vào tận trong xương của mình vậy. Mặc dù mới bước vào tu luyện, nhưng tôi tự tin rằng mình sẽ kiên trì thực tu và nỗ lực hết mình để đề cao tâm tính. Tôi muốn trở thành một người tốt và là một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn.

Bây giờ khi nào đi trên phố mà bắt gặp những người ngồi trên xe lăn, thì tôi thật sự muốn nói với họ rằng “Hãy tu luyện Pháp Luân Công!”

Đây là lần đầu tiên tôi gửi bài viết. Tôi muốn chia sẻ với mọi người về thể hội tu luyện của mình.

Được tu luyện Pháp Luân Công là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/7/165973.html

Đăng ngày 26-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share