Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-8-2017] Mùa đông ở vùng phía Bắc Trung Quốc thời tiết thường rất lạnh. Đặc biệt trong dịp Tết Âm lịch thì gió và tuyết càng làm thời tiết thêm lạnh. Tuy nhiên khi nhóm học viên ở địa phương tôi muốn đi cứu thêm chúng sinh thì thời tiết không thể cản trở chúng tôi. Chúng tôi luôn cố gắng để giảng chân tướng tại các thôn làng.

Lạc lối ở trên đỉnh núi, trẻ em tới hỗ trợ

Vào một ngày nọ trong dịp Tết Âm lịch 2015, tám học viên chúng tôi đã đi tới một thông làng rất xa thị trấn. Sau khi để người học viên lớn tuổi ở một chỗ dễ tìm ở trong làng, tôi và một học viên trẻ tuổi khác tiếp tục đến một thôn nhỏ ở gần biên giới Trung Quốc. Chúng tôi biết thôn này ở phía bên kia ngọn núi, là nơi ở của Trương Quả Lão, một trong Bát Tiên được nhắc đến trong Chuyển Pháp Luân.

Con đường ngày càng trở nên hẹp và dốc khi chúng tôi đi vào thôn. Thêm nữa tuyết lúc này đã biến thành băng. Chỉ một sai xót nhỏ khi lái xe thì chiếc xe sẽ bị lật ở khe núi. Lái xe là một học viên có kinh nghiệm và động viên chúng tôi: “Chiếc xe này là một chiếc xe thần thánh. Không gì phải sợ. Sư phụ đang coi sóc chúng ta.”

Chúng tôi đã đến nơi an toàn và nhận ra các ngôi nhà ở đây được xây dựng theo từng bậc thang ở trên đồi theo các tầng khác nhau. Khi đang không biết làm thế nào để tới đó, thì chúng tôi nhìn thấy hai đứa trẻ ở bên đường. Chúng tôi đã nói cho hai em về Pháp Luân Đại Pháp. Các em đều đồng ý thoái khỏi Đội thiếu niên và chỉ cho chúng tôi con đường vào thôn.

Sau đó các em còn đưa tôi đến từng ngôi nhà và nói với chúng tôi nhà nào có chó, hay nhà nào có người già không thể trả lời khi gõ cửa. Được các em hỗ trợ, chúng tôi đã đi hết cả thôn và có 19 người đồng ý thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau đó các em còn đưa chúng tôi an toàn ra khỏi thôn. Một học viên khác đã nói với tôi: “Sư phụ đã an bài cho hai em bé này dẫn đường cho chúng ta.”

Khi quay lại xe, người tài xế nói: “Có một thôn gồm nhiều hộ dân khác ở phía bên kia ngọn đồi. Tôi đã tới ngôi làng này rồi. Cũng không quá muộn, tại sao chúng ta không đến thôn đó? Nếu không thì chúng ta sẽ quay lại vào lần sau.”

Chúng tôi đã tới đó mà không suy nghĩ nhiều. Dù đường đi rất hẹp và trơn, bề ngang chỉ đủ cho xe của tôi, nhưng chúng tôi vẫn tới mà không có vấn đề sau khi lái xe hơn mười cây số. Chúng tôi nhận ra có ba đứa trẻ đang nghịch tuyết tại lối vào thôn. Một lần nữa chúng tôi đến nói chuyện với các em và giúp chúng thoái khỏi Đội thiếu niên.

Các em nhỏ dẫn chúng tôi tới một nơi mà nhiều người dân đang tụ tập trò chuyện và đánh bài. Chúng tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Khi biết chúng tôi đến từ đâu, một trong những người đó đã hô lên: “Các anh thật dũng cảm khi đến đây để nói về Pháp Luân Đại Pháp.”

Sau đó chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã đến một thôn làng khác. Vì chúng tôi đã ở đây nên chúng tôi quyết định tiếp tục nói với họ về Đại Pháp và cuộc đàn áp. Một số người quay lưng với chúng tôi. Có một cư dân trung tuổi đã lắng nghe một lúc lâu và nói: “Xin hãy cho tôi một cuốn sách để đọc.”

Khi ông rời đi thì những người khác cũng đến hỏi xin sách. Một số thậm chí còn hỏi xin thêm các cuốn sách chúng tôi mang đi. Sau đó chúng tôi đi xung quanh các ngôi nhà ở trong thôn, để lại một tờ rơi và lịch ở mỗi nhà, và giúp vài người trong thôn thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó.

Chúng tôi đều biết, chính là Sư phụ từ bi đã đặt cơ sở và an bài cho chúng tôi. Tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là đi đến những nơi này và nói ra chân tướng mà thôi.

Một phụ nữ mặc áo đỏ đứng chờ chúng tôi trong thời tiết lạnh

Nhớ đến yêu cầu của Sư phụ: “Hễ địa phương nào có người thì đều phải đến” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân, Tinh Tấn Yếu Chỉ III), chúng tôi đến một vùng nông thông khác vào ngày thứ hai trong dịp Tết Âm lịch 2017. Hầu hết người dân, kể cả người đi làm và học sinh/sinh viên, đều đã về nhà trong kỳ nghỉ này.

Thôn này thậm chí còn xa xôi hơn thôn trước, và người dân ở đây có tiếng là không dễ lĩnh hội được chân tướng Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi không từ bỏ vì tôi biết họ không dễ có cơ hội nghe chân tướng.

Sáu học viên chúng tôi đã đến thôn cuối cùng sau một chặng đường dài. Một người dân đã nói rằng nơi chúng tôi muốn đến thực ra phải đi thêm vài cây số nữa lên đồi và chỉ có thể đến được khi đi bộ. Chính vì thế, chúng tôi đã để lại hai học viên ở thôn hiện tại, trong khi tôi và những người khác đi men theo đường để lên đồi.

Con đường mòn gần như biến mất và phủ đầy băng và sỏi. Chúng tôi giúp nhau đi dọc theo con đường để khỏi bị trượt xuống dốc. Cuối cùng khi chúng tôi lên được đỉnh đồi nơi người dân sinh sống, người chúng tôi đầy mồ hôi dù thời tiết hết sức giá lạnh.

Khi chúng tôi đang chưa biết bắt đầu ở đâu thì đột nhiên có một phụ nữ lớn tuổi mặc áo đỏ đi ngang qua. Bà đang mang trên vai nhiều củi để đốt. Bà đặt gói củi xuống và hỏi chúng tôi ở đây làm gì. Tôi nói: “Chúng tôi đến đây để mang phúc lành cho bà.” Sau đó bà đưa chúng tôi về nhà.

Chúng tôi gặp được con dâu, cháu nội và hai người khác. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho họ, giúp họ thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan, và để lại cho họ một số tờ thông tin. Một trong những vị khách sau đó còn mời chúng tôi qua nhà cô ấy. Dù không có ai trong gia đình cô ấy là thành viên của ĐCSTQ, chúng tôi vẫn nói họ học thuộc “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để được phước lành. Họ đều liên tục cảm ơn chúng tôi.

Khi chúng tôi rời đi, một vị khách khác đã nói với chúng tôi: “Các bạn chưa đến nhà tôi.” Kết quả là, chúng tôi cũng đến nhà cô ấy giảng chân tướng. Trên cả chặng đường chúng tôi đều phối hợp với người phụ nữ lớn tuổi mà chúng tôi gặp đầu tiên. Bà nói: “Vẫn còn một số gia đình mà các bạn chưa đến, để tôi đưa các bạn qua đó.”

Khi chúng tôi đến trước cửa ở một ngôi nhà, bà ấy hô lên: “Hãy ra ngoài mà xem người mang đến vận may cho các bạn kìa!”

Một số người đã chạy ra khỏi nhà họ để gặp chúng tôi. Một số đó là sinh viên, những người làm việc lặt vặt bên ngoài thị trấn. Khi họ nhận ra chúng tôi ở đây vì mục đích gì, một người đàn ông trung tuổi đã nói: “Tôi là đảng viên ĐCSTQ. Tôi không cần những thứ đó.”

Sau khi ông ấy nói, một số thanh niên trẻ tuổi cũng làm theo và không muốn nghe chúng tôi nói. Tuy nhiên, bà lão đi cùng chúng tôi vẫn thúc giục người đàn ông trung tuổi ấy lắng nghe: “Họ đã mất nhiều công sức đến gặp chúng ta ở thôn này. Ít nhất thì ông cũng nên nghe người ta nói gì chứ.”

Tôi bắt đầu nói về Đại Pháp và trả lời các câu hỏi của ông ấy. Cuối cùng, ông đã hiểu ra sự thật đằng sau cuộc bức hại và đồng ý thoái ĐCSTQ. Sau đó, những người khác đã nhận lấy tài liệu của chúng tôi và bốn người đồng ý thoái ĐCSTQ.

Người phụ nữ lớn tuổi sau đó còn đưa chúng tôi đến một số nhà nữa. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, bà còn mời chúng tôi ở lại nhà bà nghỉ qua đêm. Chúng tôi rất biết ơn và nắm lấy tay bà nói: “Chúng tôi phải rời khỏi đây bây giờ. Chắc chắn chúng tôi sẽ quay lại khi có dịp.” Ngay khi vừa nói xong, chúng tôi thấy bà rưng rưng nước mắt vì xúc động.

Khi chúng tôi chuẩn bị đi bộ xuống đồi, bà đứng ở lối vào cổng thôn và nhìn chúng tôi. Gió xô đẩy vào cây xung quanh và thổi cát và sỏi bay quanh chúng tôi. Sau khi chúng tôi đã đi được một đoạn đường, tôi quay lại và vẫn nhìn thấy bà, ở phía xa xa màu đỏ, vẫn đứng trong thời tiết gió lạnh để tạm biệt chúng tôi. Lúc đó thâm tâm tôi rất xúc động và nhớ lại những gì Sư phụ giảng:

“Vô luận nhĩ thị thùy
Vô luận nhĩ tại ná cá giác lạc
Sáng Thế Chủ đô tại bả nhĩ hô hoán.” (Sáng Thế Chủ tại bả nhĩ hô hoán, Hồng Ngâm IV)

Tạm dịch:

“Bất luận bạn là ai
Bất luận bạn ở ngóc ngách nào
Sáng Thế Chủ đều đang gọi bạn.”

Sư phụ không bỏ rơi một ai có mối lương duyên, và Sư phụ đã an bài cho chúng tôi phổ truyền Đại Pháp tới những ngôi làng riêng biệt. Người phụ nữ tốt bụng đó đã được cứu; những người trong làng đó đã được cứu. Khi chúng tôi gặp được các học viên đang đợi ở trong xe, chúng tôi biết được việc họ cũng làm tốt ngày hôm đó và giúp được hơn 20 người thoái khỏi ĐCSTQ. Chúng tôi đều hát vang các bài hát về Đại Pháp ở trên đường về nhà.

Chỉ có nấm hương của ông ấy là mang lại lợi nhuận

Một ngày nọ, tài xế của chúng tôi nói: “Hay là hôm nay qua thôn của tôi để giảng chân tướng? Người dân ở thôn tôi cũng bị chính quyền ĐCSTQ ép buộc đưa lại ruộng đất của họ và dời đi nơi khác. Mọi người đều chỉ trích ĐCSTQ.”

Tất cả chúng tôi đều đồng ý và chúng tôi đến đó lúc 12 giờ. Tại đây chúng tôi chia thành các nhóm, tôi và một học viên được phân đến một địa khu có nhiều nhà xanh trồng nấm. Chúng tôi đến gặp họ từng người một. Khi chúng tôi nói về việc cưỡng ép di dời, thì mọi người đều rất phẫn nộ.

Khi chúng tôi vào một nhà xanh có một bà lão khoảng 70 tuổi và bắt đầu nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp. Bà nói: “Tôi biết những gì các bạn đang nói vì có một học viên Đại Pháp ở thôn của tôi (người học viên đó trên thực tế là tài xế của chúng tôi). Ông ấy ra ngoài mỗi ngày để làm các việc Đại Pháp. Còn nữa, sau cả một năm như vậy, nhà xanh của ông ấy là nơi duy nhất trong thôn có lợi nhuận. Chất lượng nấm ở các nhà xanh khác quả thực không tốt bằng của ông ấy. Sản lượng nấm của ông ấy bán gần bốn lần người khác bán. Các anh có tin đó là sự thật không?”

Tôi nói: “Quả thực điều này không ngẫu nhiên, vì ông ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên ông ấy được ban phúc lành.” Tôi nói với bà ấy Đại Pháp dạy người ta trở thành người tốt và những người đàn áp học viên sẽ phải chịu quả báo cho những gì họ làm.”

Khi tôi nói, những người dân khác đã tập trung xung quanh và lắng nghe. Nhiều người sẵn sàng nhận tài liệu và thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi nói với họ: “Hãy nhớ niệm ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ và ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ thường xuyên, nhất định sẽ được may mắn.“

Khi tôi rời khỏi nhà, tâm tôi rất xúc động khi nhận ra những nỗ lực của bạn đồng tu lái xe đi giảng chân tướng và cứu chúng sinh. Ông đã chứng thực Pháp thông qua công việc hàng ngày của mình.

Một ngày kia, tôi hỏi ông: “Chúng ta đã ra ngoài làm việc Đại Pháp cùng nhau bao nhiêu ngày rồi?”

Ông nói: “Khoảng hơn 300 ngày.”

Trong hơn 300 ngày đó, ông đã dậy trước 3 giờ sáng để chăm sóc vườn nấm của ông. Ông bỏ qua bữa sáng để lái xe đón từng học viên đến từng ngôi làng dọc khắp huyện của chúng tôi và cũng đi đến nhiều làng lân cận ở gần năm huyện khác, không ngôi làng nào bị bỏ xsót. Ông ấy không có nhiều thời gian cho việc trồng nấm nhưng ông vẫn có lợi nhuận. Điều này thật thần kỳ!

Số phận chúng tôi do Sư phụ quyết định

Một ngày kia chúng tôi đến một ngôi làng có hơn 100 hộ dân. Một học viên nói rằng bí thư ĐCSTQ ở thôn từng là bạn cùng lớp với cô ấy và ông ấy có thành kiến về Đại Pháp. Vì thế chúng tôi quyết định đến gặp ông ấy và người dân ở làng.

Lúc đó ông ấy không có nhà nên chúng tôi đã nói chuyện với mẹ ông ấy trong khi những người khác thì đi phát tài liệu ở trong làng. Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi thì nghe có tiếng động bên ngoài cửa ra vào. Sau đó chúng tôi thấy vị bí thư đi cùng với một học viên trong lúc đang gọi điện thoại.

Một học viên nói: “Ông ấy đang gọi đến đồn công an địa phương. Hãy tìm một chỗ nào để phát chính niệm.” Chúng tôi tập trung ở một ngọn đồi nhỏ không quá xa chỗ vị học viên kia và bắt đầu phát chính niệm.

Ngay sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng vị bí thư nói qua điện thoại: “Khi nào các anh đến? Nhanh lên. Tôi vừa bắt được một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở đây.” Người học viên mà vị bí thư giữ lại không tỏ ra sợ hãi mà vẫn tiếp tục nói chuyện với ông ấy về Đại Pháp. Thời gian trôi qua nhưng công an vẫn chưa tới vì họ bị kẹt xe.

Vị bí thư rất giận dữ, còn những người đứng ngoài xem thì rất ngạc nhiên. Một người trong đó đã hỏi vị học viên: “Sao bạn không cầu xin ông ấy để ông ấy thả bạn đi?”

Người học viên nói: “Không ai có thể quyết định số phận của tôi. Số phận của tôi chỉ do Sư phụ quyết định.”

Thời gian trôi qua và công an vẫn không xuất hiện. Rất thất vọng, vị bí thư nói: “Đi đi.” Ông ta cảm thấy xấu hổ với những người dân đứng xem xung quanh.

Khi chúng tôi về nhà, chúng tôi đã hướng nội qua sự việc này. Chúng tôi nhận ra mình làm chưa đủ tốt. Còn có nhiều người như ông ấy bị ảnh hưởng bởi những lời dối trá và tuyên truyền tà ác của ĐCSTQ. Chúng tôi chắc chắn sẽ nghe theo lời dạy của Sư phụ để tận dụng mỗi phút giây làm tốt ba việc, nhất là khi chúng ta đã đi đến cuối thời kỳ Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/20/352714.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/19/166808.html

Đăng ngày 5-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share