Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-10-2017] Vợ tôi và tôi đã tham dự khóa học chín ngày của Pháp Luân Công vào mùa xuân năm 1999. Ngay sau khi học các bài công pháp, sức khỏe của chúng tôi đã hồi phục. Trải nghiệm đó đã khích lệ tôi giới thiệu Pháp Luân Công cho họ hàng, hàng xóm, đồng nghiệp và cả học sinh của tôi. Ngay cả cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cũng không thể ngăn cản tôi giảng chân tướng về Đại Pháp.

Mùa hè năm 2000, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Sau đó, tôi đã bị bắt, bị giam giữ và bị đuổi việc. Vợ tôi và tôi là một trong số ít những học viên mới từ chối từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán dị nghị của người dân trong thị trấn.

Tuy nhiên, tôi nhận thức rất rõ về sự tốt đẹp của Đại Pháp, vì vậy tôi muốn giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Nhà tôi ở ngay ven đường, để thu hút người đến nghe chân tướng, tôi đã trồng rất nhiều hoa ở cả trong và ngoài sân vườn. Như vậy, những người đến ngắm và xin hoa sẽ có cơ hội tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp.

Ký ức về nạn đói đã thay đổi suy nghĩ của một người đàn ông

Tháng 4 năm nay, một người đàn ông lớn tuổi đứng ngắm hoa trước nhà tôi. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho ông, tuy nhiên, ông không muốn nghe, không những vậy, ông còn khen ngợi chính sách của ĐCSTQ. Tôi liền nhanh chóng thay đổi chủ đề và nói về nạn đói năm 1960. Mặt của ông bỗng biến sắc khi tôi nhắc đến nạn đói năm đó.

Tôi nói rằng rất nhiều người đã bị chết đói vì chính sách của ĐCSTQ. Nghe vậy, ông liền bật khóc và nói rằng cả bố mẹ ông và em trai của ông đã bị chết trong nạn đói năm ấy. Một buổi tối, một cán bộ ĐCSTQ đã dẫn một nhóm người đến nhà ông và phá hỏng nồi niêu của gia đình ông. Nếu không, gia đình ông đã có thể nấu một nồi canh rau dại và sống sót.

Sau đó, ông đã lắng nghe tôi giảng chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên, một tổ chức liên đới của ĐCSTQ.

Người đàn ông tàn tật: Pháp Luân Đại Pháp hảo

Mùa thu năm ngoái, vào một buổi trưa, một người đàn ông trung tuổi bị thọt chân ngồi nghỉ trên một phiến đá trước nhà tôi. Ông nói rằng ông không có tiền để bắt xe buýt về nhà. Tôi đã mời ông vào nhà ăn cơm và nói rằng sẽ đưa ông về. Ông không thể tin nổi vào tai mình và nói: “Trên đời này còn có người tốt như vậy sao?” Tôi giải thích với ông rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và vẫn thường chở giúp nhiều người về nhà.

Người đàn ông vừa ngồi ăn cơm vừa nghe tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Sau đó, ông đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Vì chân ông bị thọt nên tôi đã giúp ông ngồi lên chiếc xe ba bánh của tôi. Cầm trong tay chiếc bùa hộ mệnh của Đại Pháp mà tôi tặng, ông liền hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Người dân nghe chân tướng về Pháp Luân Công

Một hôm, khi đang lái xe trên đường, tôi bỗng thấy một đôi vợ chồng cao tuổi đang ngồi dưới một cây cầu. Họ vừa đi khám bệnh về, trên người còn mang rất nhiều thuốc. Tuy nhiên, họ không còn đủ tiền để bắt xe về nhà nên đã hỏi vay tôi một ít tiền để mua vé xe buýt.

Tôi nói rằng tôi không những sẽ đưa họ về nhà mà còn sẽ chỉ cách để giúp họ hồi phục sức khỏe.

Vừa lái xe tôi vừa nói cho họ nghe về Pháp Luân Công và khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để được bình an. Nghe xong, người chồng liền nói rằng ông muốn học Pháp Luân Công.

Nhiều người dân rất cảm kích khi được nghe chân tướng về Pháp Luân Công. Một hôm, khi tôi lái xe lướt qua một người đàn ông đang đứng bên vệ đường, ông liền mỉm cười với tôi. Tôi dừng xe lại và hỏi rằng ông có biết tôi không? Ông nói rằng có lẽ ông đã từng gặp tôi trước đây. Nhân cơ hội này, tôi liền giảng chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông đã từng gia nhập Đội Thiếu niên và đã đồng ý thoái xuất khỏi nó. Ông cũng nhận một chiếc bùa hộ mệnh của Đại Pháp mà tôi tặng.

“Vừa nãy tôi ở nhà đứng ngồi không yên nên muốn ra ngoài một chút”, ông nói. “Tôi không nghĩ rằng đứng đợi ở đây sẽ được nhận bùa hộ mệnh. Cảm ơn ông!”

Hoa Ưu Đàm nở trong vườn nhà tôi

Tháng 5 năm ngoái, rất nhiều loài hoa với đủ màu sắc khác nhau đã mọc trong vườn nhà tôi; trong đó ít nhất 20 đóa hoa Ưu Đàm (được cho rằng 3000 năm mới nở một lần) đã nở rộ trên một chồi hoa trong vườn. Vợ tôi và tôi đều tin rằng Sư Phụ Lý đang khích lệ chúng tôi.

Rất nhiều người trẻ tuổi đã đến nhà tôi để chụp ảnh, nhân lúc đó vợ tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công và phân phát Tuần báo Minh Huệ. Mọi người đều chăm chú nghe chân tướng về Đại Pháp và đồng ý niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Tuy nhiên, một lần, có một người đàn ông dừng xe trước cửa nhà tôi để hỏi thăm đường. Trước khi ông rời đi, tôi nói với ông: “Hãy thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’, khi gặp dữ sẽ hóa lành!”

Ông ta liền dừng xe lại, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt hung tợn và hỏi: “Ông luyện Pháp Luân Công à?”

Tôi cảm thấy ông ta là một quan chức của Phòng 610 hoặc của Ủy ban Chính trị và Pháp luật, nên đã cười và nói lớn tiếng: “Hãy đi nhanh đi!” Thật ngạc nhiên, ông ta liền nhanh chóng lái xe rời đi.

Chiến dịch gõ cửa

Tôi đã viết đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ – kẻ đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công, và gửi đến Viện kiểm sát và Tòa án Nhân dân Tối cao. Trước đó, tôi đã từng bị quấy rối bảy lần trong suốt “Chiến dịch gõ cửa” với mục đích kiểm tra các học viên Pháp Luân Công.

Lần thứ tư, hai xe cảnh sát đã xuất hiện trước nhà để bắt tôi. Lần đó, tôi không có nhà và đã tránh được vụ bắt giữ.

Lần thứ bảy là vào tháng 5 năm nay. Một nam và một nữ cảnh sát đỗ xe trước nhà tôi. Họ bước vào nhà, nhìn thấy tất cả những bài thơ tôi sáng tác về quá trình tu luyện của mình, và mỉm cười.

Tôi nói với họ: “Các học viên Pháp Luân Công tu tâm hướng thiện chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Đó chẳng phải là điều tốt sao? Mỗi khi thấy người già, người mù, hay người tàn tật ở ngoài chợ, tôi đều chở họ về nhà. Tôi đã làm việc này nhiều năm nay. Có quan chức ĐCSTQ nào có thể làm được điều đó không? Họ chỉ biết tham ô mà thôi.”

Người nam cảnh sát nói: “Chữ viết của ông đẹp đấy.” Người nữ cảnh sát cũng nói: “Hoa nhà ông nở rất đẹp!” Sau đó, họ bước ra ngoài sân ngắm hoa một lát rồi rời đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/25/355894.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/6/166647.html

Đăng ngày 3-1-2018; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn vơi nguyên bản.

Share