[MINH HUỆ 10-11-2017] Gần đây tôi bị vướng mắc vào một vụ xung đột nơi làm việc. Đột nhiên tôi nghe mọi người nói rằng tôi đã ép buộc hai nhân viên thực hiện các thao tác sai quy trình. Sự thực là tôi đã chứng kiến họ mắc vào vài tình huống rắc rối trong công việc. Tôi tìm hiểu nguyên nhân và thảo luận với họ cách khắc phục. Tuy nhiên, đồn qua đồn lại, mọi người lại nói rằng tôi ép buộc họ làm sai như vậy.

Ngay lập tức tôi nghĩ mình phải tìm họ và làm rõ việc hiểu nhầm này. Sao tôi có thể cho phép sự việc bị bóp méo đến thế cơ chứ? Tuy nhiên, trong khi tôi cất công đi giải thích, sự việc đã diễn ra như thế nào, hễ tôi càng cố gắng thì tình huống lại càng tệ hơn. Tôi phát hiện ra thêm một tin đồn bắt đầu lan ra giữa những đồng nghiệp rằng tôi đã ép buộc hai nhân viên đó làm ngược lại quy trình. Kỳ thực tôi đã yêu cầu họ sửa lại cho đúng khi họ không tuân thủ quy trình công việc của bộ phận mình.

Tôi cảm thấy khó chịu. Tôi tự hỏi vì sao có nhiều người không chân thật như vậy. Sao sự thật có thể trở nên dễ bị bóp méo như vậy được? Từ giờ trở đi, có lẽ tôi không nên để tâm quá nhiều vào những bất công như thế. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu mọi người đều đối xử hòa ái với nhau ư? Dĩ nhiên, tôi dần dần nhận ra rằng tôi phải hướng nội để thấy được vì sao sự việc này xảy ra với tôi. Tôi cũng phải đề cao khi xử lý những tình huống này.

Là một người tu luyện, tôi chắc chắn rằng có một lý do khác phía sau sự việc này. Trong suốt thời gian này, có nhiều bài chia sẻ trên Minh Huệ đề cập đến việc hướng nội như thế nào. Các bài chia sẻ bàn luận về cách những học viên khác có thể đối chiếu với các chấp trước của chính bản thân như thế nào và rằng chúng ta nên hướng nội ngay khi nhìn thấy xung đột hoặc thiếu sót xảy đến với người khác.

Tôi ngộ ra rằng cho dù với những gì mà người khác làm, tôi đều phải soi xét chính mình và tìm ra những chấp trước của bản thân. Một học viên Pháp Luân Đại Pháp nói với tôi rằng: “Miễn là bạn tiếp xúc với người thường hay người tu luyện, bạn sẽ gặp đủ loại khảo nghiệm. Trong rất nhiều trường hợp, chúng ta có xu hướng bị kẹt trong vấn dề và đi tìm ra ai đúng ai sai. Kỳ thực bất kể bên kia có lỗi hay không thì cũng không thành vấn đề. Chúng ta gặp khảo nghiệm vì chúng ta vẫn còn chấp trước cần tu bỏ. Không có gì là ngẫu nhiên trên con đường tu luyện của chúng ta.”

Trước khi gặp phải chuyện bị đồn đại này, tôi đã nghĩ rằng tôi nhận thức được lời giảng của Sư phụ về vấn đề mâu thuẫn. Tuy nhiên, khi khảo nghiệm thật sự đến, tôi vẫn còn chấp trước. Tôi nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ và phán xét ai đúng ai sai mà quên mất việc hướng nội tìm ra chấp trước cần tu bỏ.

Tôi chia sẻ suy nghĩ này với một học viên Pháp Luân Đại Pháp cũng là đồng nghiệp với tôi, và hỏi anh ấy nhìn nhận sự việc này ra sao. Tôi nhờ anh ấy giúp tôi tìm ra những chấp trước mà tôi cần tu bỏ. Tôi cũng đề cập đến việc anh ấy cũng thường gặp tình huống vô cớ gặp chuyện bất công như tôi.

Anh ấy nói rằng anh ấy chỉ xem mình như một cao tăng thuở xưa gánh chịu thị phi và nuôi nấng một đứa trẻ (Đó là một câu chuyện cổ Trung Quốc kể về một vị cao tăng đã đón nhận và nuôi nấng một đứa bé của một phụ nữ không có chồng. Vị cao tăng này bị thị phi là có quan hệ với người phụ nữ đó dù ông không có lỗi trong việc này). Anh ấy nói rằng anh ấy tu nhẫn, nghĩa là anh ấy chịu đựng sự sỉ nhục này cho mục tiêu cao cả hơn.

Tuy nhiên, tôi nghĩ về những gì anh ấy nói và cảm thấy vấn đề của tôi có chút khác biệt so với những gì anh ấy mô tả. Tôi đã trải qua nhiều thử thách bị đổ oan trước đây. Tâm tôi không động bởi những khảo nghiệm đó. Nhưng lần này tôi lại động tâm vì sự thật bị bóp méo.

Vài ngày sau, tôi lại đọc được một bài chia sẻ trên Minh Huệ. Một học viên viết rằng khi mọi người nói chuyện, đôi khi họ thổi phồng sự việc quá mức. Thổi phồng hay là nói bớt đi đều có thể làm méo mó sự thật.

Sau đó tôi hiểu rằng xung đột đó nhắm tới chấp trước nào của tôi. Là do tôi thiếu Chân. Tôi nhớ lại một số lỗi mắc phải trước đây. Tôi thường xuyên thổi phồng hoặc nói bớt do tâm thái và quan niệm của chính mình. Rốt cuộc tôi bóp méo sự thật vì tôi đã không tu khẩu tốt. Xung đột lần này trong công việc đều xoay quanh cùng một vấn đề. Tôi đã coi lối hành xử như vậy của mình là hiển nhiên. Vấn đề mâu thuẫn làm tôi động tâm giống hệt với vấn đề mà tôi cần tu bỏ thông qua tu luyện.

Cách cư xử tôi nhìn thấy ở đồng nghiệp đã chỉ ra những thiếu sót của tôi về Chân. Sự việc này là để tôi nhận ra thiếu sót về Chân của tôi đã gây tổn hại cho mọi người chung quanh tôi như thế nào. Sự việc này cũng làm tôi nhận ra “Chân” là quan trọng như thế nào trong đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn của vũ trụ.

Sau khi ngộ ra vấn đề của mình, tôi cảm thấy như một gánh nặng trong tâm vừa được gỡ bỏ. Khi tôi nhớ lại cách những người đồng nghiệp đã cư xử với tôi như thế nào, tôi cảm thấy tất cả họ đều vô tội và họ cũng là một phần an bài để tôi đề cao tâm tính của mình.

Tôi cũng hiểu rõ hơn vì sao Sư phụ nói rằng chúng ta nên cảm ơn những người đã gây ra mâu thuẫn cho chúng ta. Hồi tưởng lại những phản ứng quyết liệt của tôi khi vượt qua khổ nạn, tôi nhận ra tôi vẫn còn tâm tật đố và oán hận vẫn chưa tu bỏ hết. Tôi thực sự xấu hổ. Tôi đã tu luyện trên 20 năm, và vẫn còn quá nhiều nhân tâm và chấp trước. Tôi không thể buông lơi như thế này nữa và phải chân chính thực tu.

Những nhân tâm và chấp trước trên con đường tu luyện của chúng ta thực sự làm hại người khác và chính chúng ta, đặc biệt trong thời kỳ lịch sử Chính Pháp đặc biệt này. Cựu thế lực sẽ lợi dụng những chấp trước của chúng ta để hủy hoại chúng ta, làm ra những vật chất phản diện để can nhiễu chúng ta cứu độ chúng sinh. Vì thế, người tu luyện cần phải rất thận trọng và không để bị cựu thế lực lợi dụng bất cứ sơ hở nào.

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện này và hy vọng được cùng đề cao với các đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/10B1-356520.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/11/166713.html

Đăng ngày 3-1-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share