Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2017] Vào một ngày năm 2017, tôi nói chuyện với một người bán rau về Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy đã lắng nghe một cách chăm chú và bày tỏ thái độ kính trọng đối với Đại Pháp.

Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, Một người đàn ông trung tuổi tiến tới, ngồi xuống nhặt một ít đậu đũa và đưa cho người bán rau. Người bán rau đã đặt số đậu đũa lên bàn cân và nói nó giá hai tệ. Người đàn ông đứng lên thò tay vào túi lấy tiền, bỗng ông tỏ vẻ bối rối nói: “ Xin lỗi anh, sáng nay tôi thay quần áo vội quá nên quên không mang theo tiền, tôi không mua nữa.”

“Đừng đi, tôi có tiền lẻ đây, để tôi trả cho anh.” Tôi nói và lấy tiền ra trả cho người bán rau.

Người đàn ông không muốn nhận tiền của tôi và rời đi. Tôi cầm lấy túi đậu đuổi theo và đưa cho anh ta, anh ta miễn cưỡng nhận lấy và cảm ơn tôi.

Khi quay lại chỗ người bán hàng để lấy rau, người bán rau đưa lại cho tôi một tệ. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao.

“Những người tập Pháp Luân Công đều là người tốt, để tôi chịu một nửa tiền cho anh. ” Người bán rau nói.

“Tôi không thể cầm tiền của ông được.” Tôi nói.

Nhưng ông vẫn khăng khăng đưa lại cho tôi một tệ, cuối cùng tôi phải đồng ý. Sau đó, ông kể với tôi về cuộc sống của ông.

Ông năm nay 75 tuổi và tốt nghiệp ở một trường nghề. Nhưng vợ ông được học rất ít và gần như mù chữ. Khi Pháp Luân Đại Pháp được truyền tới địa phương nơi ông sống vào những năm chín mươi, vợ ông cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tuy việc đọc sách đối với bà rất khó khăn, nhưng bà vẫn muốn học Pháp.

May mắn thay, ông lại rất ủng hộ vợ ông đọc sách. Khi thấy bà muốn đọc sách, ông liền đọc to trước và bà nhắc lại theo. Một thời gian sau, bà đã có thể tự mình đọc được hầu hết cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Ông nói lý do duy nhất khiến ông không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là ông không thể chịu đựng được khi tập các bài công pháp, nhưng ông vẫn luôn giữ mình theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp trong từng cử chỉ lời nói trong cuộc sống hàng ngày. Chính vì điều đó, nên ông đã được Sư phụ bảo hộ bình an trong cả ba vụ tai nạn xe hơi.

Vụ tai nạn đầu tiên xảy ra trước môt cửa hàng đang trong quá trình xây dựng. Một chiếc xe hơi đã đâm phải ông, hất văng ông ra một khoảng cách khá xa và ông đã bất tỉnh khi rơi xuống đất. Người lái xe sợ quá đã định bỏ trốn, nhưng vài người đi đường đã ngăn anh ta lại.

Người lái xe đã phải đưa ông vào một bệnh viện gần đó và ông đã phải nằm lại 15 ngày. Người lái xe đã tới thăm ông hai lần nhưng ông không hề đòi hỏi anh ta phải trả tiền bồi thường. Ông nói: “Người lái xe không phải cố ý đâm vào tôi, cuộc sống của anh ta cũng không dễ dàng gì.”

Vụ tai nạn thứ hai xảy ra vào mùa hè. Trong khi đang đi bộ trên đường, thì một chiếc xe mô tô từ phía sau đã đâm phải ông. Một lần nữa, ông lại bị chiếc xe hất tung lên rồi rơi xuống đất. Những người đi đường tưởng ông đã chết. Người lái xe quá sợ hãi và đã vội vã lái xe bỏ đi. Lần này, ông cũng không bị thương tích gì ngoại trừ chỉ bị thương nhẹ ở hông.

Người lái xe mô tô đó là một thợ điện làm việc tại một công trường ở gần đó, và chiếc mũ bảo hiểm của anh ta đã rơi ra khi vụ tai nạn xảy ra. Một người đàn ông lớn tuổi đã tìm ra nơi người thợ điện làm việc và trả lại anh ta chiếc mũ vào ngày hôm sau.

Vụ tai nạn thứ ba xảy ra vào năm ngoái. Khi đang đi bộ trên đường thì chiếc áo của ông đã mắc vào một chiếc xe hơi chạy qua. Ông đã bị chiếc xe kéo lê trên đường. Người lái xe đã dừng xe lại gỡ chiếc áo của ông ra khỏi xe và hỏi liệu hai vợ chồng anh ấy có phải đưa ông vào viện không. Ông đừng dậy và nói rằng mình không bị thương và người lái xe có thể rời đi. Hai vợ chồng người lái xe đã rất xúc động trước hành động của ông.

Cả sáu người con của người bán rau đều có suy nghĩ rất tích cực về Đại Pháp. Họ đều thật thà, tốt bụng và kính trọng Đại Pháp như cha mẹ họ. Họ đều đã có gia đình riêng và sống hạnh phúc.

Ông nói: “Tôi đã gần 75 tuổi và bị ba tai nạn xe cộ, nhưng nhờ được Sư phụ bảo hộ nên mọi việc đã trở nên tốt đẹp. Nếu như không được Sư phụ bảo hộ, thì có lẽ tôi đã chết rồi. Tôi không thể báo đáp được với những gì mà Sư phụ đã làm cho tôi.”

“Dù ông không tu luyện Đại Pháp, nhưng ông đã ủng hộ vợ ông tu luyện, tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày, biết nghĩ cho người khác trước. Chính vì thế, Sư phụ đã bảo hộ ông.”

“Cả gia đình tôi đều đã nhận được phúc báo của Pháp Luân Đại Pháp.”Ông nói.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/29/354183.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/13/166377p.html

Đăng ngày 29-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share