Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-10-2017] Vào một buổi sáng tôi nhận được cuộc gọi từ một nữ cảnh sát. Cô ta nói rằng cảnh sát muốn chụp hình căn hộ của tôi bởi vì tôi mới chuyển vào khu vực này. Họ cần phải xác nhận địa chỉ thực sự của mỗi hộ, số lượng nhân khẩu, nơi làm việc của từng thành viên trong hộ, v.v. Cô ấy nói rằng việc này được áp dụng cho tất cả mọi người.

Tôi nói rằng tôi chưa bao giờ nghe ai đề cập đến việc này, vì trong khu vực của tôi nhiều người mua bán căn hộ mà không bị yêu cầu gì. Cô ta khăng khăng điều cô ta nói là quy định, vậy nên tôi đã đề nghị xem văn bản ban hành quy định đó. Cô ta nói không thể cung cấp bất kỳ văn bản nào vì đó là vi phạm quyền bảo mật. Tôi không tin điều cô ta nói, bởi một người bạn của tôi đã mua một căn hộ mới sau khi bán đi căn hộ cũ của anh ta và không hề nghe ai đề cập đến cái gọi là quy định này.

Tôi nói rằng tôi sẽ hợp tác chỉ khi nào điều lệ này được áp dụng cho tất cả mọi người trong khu vực. Xét từ góc độ khác mà nói, nếu chỉ vì tôi tu luyện Pháp Luân Công mà áp dụng cho riêng cá nhân tôi như vậy thì tôi sẽ không tuân theo.

Vi phạm quyền riêng tư

Vài ngày sau, một người đàn ông trung niên đến gõ cửa nhà tôi. Ông ta nói rằng mình đến từ Phòng An ninh Nội địa. Sau đó, có hai cảnh sát bước ra từ phía sau cầu thang.

Một cảnh sát trẻ lôi điện thoại di động ra và bắt đầu chụp hình. Tôi nói cậu ta đang vi phạm quyền riêng tư của người khác. Khi cậu ta nói mình đang thi hành nhiệm vụ thì vợ tôi nói rằng anh ta đang phạm luật. Tôi nói tôi sẽ gọi vào đường dây nóng để phản ánh việc này cho nên anh ta đã dừng việc chụp hình lại.

Tôi đề nghị họ cho xem thẻ cảnh sát và lưu lại họ tên cùng mã số phù hiệu của họ.

Tôi nói: “Các anh tự ý đến nhà tôi mà không được chúng tôi đồng ý là vi phạm pháp luật. Điều 39 của Hiến pháp đã quy định: ‘Chỗ cư ngụ của công dân Trung Quốc thì không được xâm nhập. Vào nhà công dân một cách bất hợp pháp là vi phạm pháp luật’”.

Họ nói rằng có người đã gọi điện cho chúng tôi rồi. Việc này đã khẳng định nghi ngờ của tôi về cái gọi là “xác minh cư trú” chỉ là một phần của chiến dịch “gõ cửa”.

Ý định thật sự

Người cảnh sát lớn tuổi hơn thừa nhận họ muốn biết tôi còn tu luyện Pháp Luân Công hay không. Tôi không trả lời câu hỏi của họ một cách trực tiếp.

Tôi nói: “Hiến Pháp quy định công dân có quyền tự do tín ngưỡng. Có gì là sai khi tôi cư xử dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn? Nếu Pháp Luân Công không giúp nhiều người cải thiện tâm tính thì nhân loại có lẽ đã bị hủy diệt bởi đạo đức trượt dốc và suy đồi. Vậy thì chúng ta cũng sẽ không có cơ hội tốt như thế này để gặp nhau hôm nay. Lấy ví dụ của chính bản thân tôi đây. Tôi đã cai thuốc lá, rượu bia, và bài bạc sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng không còn cãi nhau với vợ mình nữa. Chẳng phải cảnh sát các anh mong muốn trong xã hội có nhiều người tốt hơn hay sao?”

Trích dẫn luật

Người cảnh sát lớn tuổi hơn nói rằng chính quyền đã cấm tu luyện Pháp Luân Công, nên tôi đã đề nghị anh ta chỉ ra quy định đó nằm trong điều mục nào của bộ luật, nhưng anh ta không thể chỉ ra được.

Tôi nói rằng mặc dù Quốc hội là cơ quan điều hành tối cao của chúng ta, nhưng Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của đảng cộng sản đã tự đặt mình trên cả luật pháp. Những gì ông ta nói không dựa trên sự thật. Hơn 200.000 học viên và người nhà của họ đã gửi đơn kiện ông ta tới Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao và Tòa án Nhân dân Tối cao.

Tôi nhắc anh ta rằng Tập Cận Bình đã bãi bỏ hệ thống trại lao động cưỡng bức sau khi ông ấy lên nắm quyền. Nhiều học viên bị bức hại đã được tự do. Nhiều quan chức chính phủ đã thay đổi quan điểm của họ về Pháp Luân Công sau khi họ biết được sự thật.

Tôi khuyên các cảnh sát hãy suy nghĩ kỹ và có trách nhiệm với bản thân – đặc biệt là theo luật định thì mọi người bây giờ phải tự chịu trách nhiệm cho những hành vi, hoạt động của chính mình trong suốt cuộc đời.

Họ bắt tay với tôi và chào tạm biệt. Tôi vỗ vai họ và nói: “Tôi hy vọng các anh sẽ đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Công.”

Người cảnh sát trẻ gật đầu.

Cảnh sát gửi lời xin lỗi

Vài ngày sau có tiếng gõ cửa trước nhà, tôi ra mở cửa thì thấy có 4 người đang đứng đợi và một trong số đó là nữ cảnh sát.

Cô ấy nói: “Hôm trước có hai cảnh sát đã đến nhà anh. Họ còn trẻ và đã cư xử không được lịch sự cho lắm. Tôi đến đây để thay mặt họ xin lỗi anh.” Tôi nói rằng không cần thiết phải như thế, và tất cả những gì tôi muốn là họ tuân thủ luật pháp khi họ thi hành luật.

Sau khi họ rời đi, tôi thấy có chút khó lý giải trong lòng. Sau 18 năm bị bức hại, việc cảnh sát xin lỗi học viên là điều rất hiếm gặp. Có lẽ cảnh sát đã nhìn ra phía mặt thiện của mình. Họ có lẽ đã nhận ra chiến dịch “gõ cửa” là trái luật. Và có lẽ chính quyền hiện tại muốn tách mình khỏi Giang và những thuộc hạ của hắn.

Có thể việc Pháp Luân Công được tự do tu luyện trên hơn một trăm quốc gia đã làm họ hiểu ra tất cả, và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn đã truyền cảm hứng cho họ. Họ cũng có thể đã nghe thấy phần còn lại của thế giới đang lên án Đảng Cộng sản Trung Quốc vì bức hại Pháp Luân Công. Có thể họ cảm thấy sợ sau khi nhìn thấy Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai, Vương Lập Quân, Từ Tài Hậu, Quách Bá Hùng, và Lý Đông Sinh đã bị trừng phạt vì bức hại Pháp Luân Công.

Bất kể là nguyên nhân gì, điều quan trọng là dường như họ đã hiểu ra được kết cục sẽ phải nhận lấy nếu tiếp tục bức hại các học viên.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/6/355138.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/23/166147.html

Đăng ngày: 20-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share