Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-10-2017] Tôi là một bác sĩ nội khoa. Trưởng phòng điều dưỡng bệnh viện hàng năm đều tới gặp tôi để kiểm tra sức khỏe định kỳ sau khi bà về hưu.
Bà trưởng phòng điều dưỡng là một người rất có năng lực. Tuy sống và làm việc trong một xã hội đầy hủ bại và tham nhũng tràn lan ở Trung Quốc, bà vẫn giữ cho mình một nguyên tắc làm việc: không vòi vĩnh hối lộ bệnh nhân hay sử dụng các mối quan hệ xã hội nào khác để được thăng tiến trong công việc.
Lần đầu tiên tới gặp tôi, bà kể với tôi rất lâu về cuộc sống và công việc của bà. Bà kể, trước đây bà làm việc rất chăm chỉ và thường hay học hỏi những cái mới để áp dụng vào trong công việc. Vài người đã giới thiệu bà vào đảng nhưng bà không muốn vào. Mặc dù Ban quản lý bệnh viện không hài lòng vì bà từ chối vào đảng. nhưng những thành tích xuất sắc trong công việc đã giúp bà duy trì được công việc và được thăng lên chức trưởng phòng điều dưỡng sau này.
Tôi biết rằng không phải là tình cờ khi bà tới gặp và nói chuyện với tôi. Tôi nói chuyện với bà về Pháp Luân Đại Pháp và hỏi bà có muốn thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong (một tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc) mà bà đã gia nhập từ khi còn học phổ thông không. Bà nói rằng bà không coi chuyện đó là quan trọng và không cần thiết phải thoái. Tôi cũng không thúc ép bà.
Sau đó chúng tôi nói chuyện về sức khỏe của bà. Tôi giải thích những con số trong tờ kết quả kiểm tra sức khỏe của bà có nghĩa gì và bà phải chú ý tới những vấn đề nào. Bà rất vui vẻ cảm ơn tôi và ra về.
Một năm sau bà quay lại. Kết quả kiểm tra sức khỏe lần này của bà cho thấy bà đang có một số vấn đề về sức khỏe.
Sang tới năm thứ ba, bà quay lại gặp tôi với tờ kiểm tra sức khỏe định kỳ trên tay. Kết quả kiểm tra đó cho thấy bà đã có nhiều vấn đề về sức khỏe hơn so với trước đây. Tôi lại khuyến khích bà thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, nhưng bà vẫn từ chối.
Năm năm trôi qua. Một hôm bà cầm kết quả kiểm tra tới gặp tôi và kể sức khỏe của bà đã suy giảm thế nào trong những năm vừa qua. Bà đã phải nằm viện điều trị mà bệnh vẫn không khỏi. Bà nhờ tôi kiểm tra kỹ và tìm xem nguyên nhân là gì. Bà nói rằng tôi là người duy nhất mà bà tin tưởng.
Tôi nhìn bà. Sắc mặt bà u ám, môi xám và tóc thì đã hoa râm. Những dấu hiệu cho thấy bà đang trong tình trạng sức khỏe không tốt. Tôi lại cố thuyết phục bà thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên, bởi tôi biết điều đó có thể giúp được bà.
Lần này bà đã đồng ý. Và dường như để chuẩn bị trước cho việc này, bà đã nghĩ trước một hóa danh, viết vào một mảnh giấy và đưa cho tôi.
Một bệnh nhân khác bước vào phòng, người điều dưỡng về hưu đứng dậy chào tôi và ra về.
Nhưng hai ngày sau, bà đã quay lại gặp tôi với một tâm trạng đầy phấn khởi.
“Tôi vui quá! Tôi tới là để cảm ơn cậu đây! Mọi vấn đề sức khỏe của tôi đã biến mất sau khi tôi thoái xuất khỏi Đội thiếu niên Tiền phong! Bây giờ tôi cảm thấy người có sinh lực rồi, điều mà vài năm qua tôi không cảm nhận được! Hai ngày qua, tôi đã làm được nhiều việc nhà và không cảm thấy mệt khi phải leo cầu thang nữa. Cảm ơn cậu nhiều nhé!”
Tôi cũng mừng cho bà. Thần sắc của bà nhìn đã khá hơn, hiển nhiên là sức khỏe của bà cũng đã được cải thiện đáng kể trong vài ngày qua.
“Chị không cần phải cảm ơn tôi đâu, là Sư phụ Lý đã giúp chị đó. Chị phải cảm ơn Ngài về điều này!” Tôi nói.
“Tôi đã cảm ơn Sư phụ Lý rồi! Tôi tới là để cho cậu thấy là tôi đã tốt hơn thế nào thôi!”
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/13/355420.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/21/166127p.html
Đăng ngày 21-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.