Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-9-2017] Con đường cái ở làng chúng tôi rất nguy hiểm mỗi khi trời mưa, các phương tiện bị mắc kẹt trong bùn và người đi bộ cũng rất khó khăn để đi qua khu vực này, bất kể những chiếc ủng bám chắc xuống đường như thế nào. Trong suốt tám năm, không có ai tình nguyện cải tạo con đường. Xe ôtô đều phải đi vòng đường khác mỗi khi trời vừa mưa.
Mùa xuân năm 2016, người dân trong làng đề nghị góp tiền để sửa chữa con đường. Tôi đã bỏ ra 1.000 nhân dân tệ để mua cát và đất. Số lượng vật liệu chỉ sửa chữa được đoạn đường đi qua 10 hộ gia đình. Tôi đã xây lại con đường cho rộng hơn bằng cách đổ lớp cát và đất dày hơn, sau đó dùng máy ủi để lăn phẳng.
Không mất quá nhiều thời gian cải tạo con đường, và những người hàng xóm của tôi đã rất vui mừng.
Những người khác gợi ý quyên góp tiền để hoàn trả cho tôi. Nhưng tôi từ chối và nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và chỉ cần mọi người vui là tôi cũng cảm thấy vui rồi.
Nhà một người hàng xóm của tôi ở vùng đất thấp, và tốn rất nhiều đất, cát để nâng cấp con đường. Những người hàng xóm khác thấy ái ngại và muốn trả lại 400 nhân dân tệ cho tôi. Tôi cũng từ chối nhận số tiền và họ rất biết ơn tôi.
Những người dân trong làng đã nhận xét: “Hãy nhìn [những học viên] Pháp Luân Công mà xem! Mọi người đều thấy khó khăn khi quyên góp 100 hoặc 200 nhân dân tệ, nhưng gia đình họ đã đóng góp tiền và tự sửa chữa con đường. Những học viên Pháp Luân Công đã nghĩ cho người khác trước. Họ là những người tốt không mong cầu báo đáp. Pháp Luân Công thật tuyệt vời!”
Cho người khác xây tường trên đất nhà mình
Nhà của hàng xóm mới ở phía tây nhà của chúng tôi, và hai ngôi nhà cách nhau một bức tường. Người hàng xóm mới muốn mở rộng cổng vào và điều đó dẫn đến việc cần xây lại bức tường. Họ đã hỏi tôi về việc đó và tôi đã đồng ý.
Họ bắt đầu xây phần móng của bức tường. Tôi ra ngoài để kiểm tra và nhận thấy việc xây dựng bức tường cũng bị giới hạn bởi phạm vi sử dụng đất. Tôi nghĩ rằng mình là một học viên Pháp Luân Công thì nên nghĩ tới người khác trước. Sau đó tôi cho phép người hàng xóm xây một phần bức tường mới trên đất của tôi để mở rộng cổng nhà họ.
Một vài người thợ đã kinh ngạc khi nghe điều đó, vì mọi người thường giữ đất của họ chứ không mấy khi cho người khác đất!
Tôi nói với họ rằng việc đó không thành vấn đề. Người hàng xóm của tôi xúc động nói: “Hai ngày trước ở một làng khác, em rể tôi xây một bức tường giữa hai nhà. Hàng xóm của em tôi đã cãi nhau với nó vì điều đó, vì bức tường bị xây lấn sang phần đất của người kia. Bức tường đã bị phá bỏ sau khi hai bên cãi nhau.”
Tôi là một học viên. Sư phụ dạy chúng ta nghĩ tới người khác trước, giảng chân tướng, làm những việc ngay chính và đối xử tốt với mọi người. Tôi đã kể với họ rằng trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi có rất nhiều bệnh tật như ung thư vú, bệnh phụ khoa, viêm xoang và đau đầu. Tôi đã phải nghỉ học sớm vì vấn đề sức khỏe và đã tới rất nhiều bệnh viện để chữa trị, nhưng đều không khỏi dù đã tiêu tốn rất nhiều tiền.
Tuy nhiên, chỉ trong vòng bốn tháng tu luyện, tất cả bệnh tật của tôi đã khỏi và cả gia đình tôi trở nên hòa thuận. Những người hàng xóm mới của chúng tôi đã rất vui khi được nghe chân tướng. Họ nói rằng, họ cũng sẽ tu luyện nếu chính phủ không còn đàn áp Pháp Luân Công.
Suốt những năm qua, tất cả chúng tôi đều chung sống hòa thuận với nhau và đối xử với nhau như người thân trong gia đình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/12/353623.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/11/166017.html
Đăng ngày 12-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.