Bài viết dựa trên lời kể của một người dân ở thành phố Thẩm Dương, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-8-2017] Gần nhà tôi có một đại lộ xinh đẹp được che phủ bởi những hàng cây xanh mát. Tôi thường đi bộ trên con đường này và gặp gỡ rất nhiều người có niềm tin tín ngưỡng khác nhau, bao gồm các học viên Pháp Luân Công. Thời gian dần trôi, tôi giờ đã biết cách phân biệt được những ai là học viên Pháp Luân Công.

Trước khi nghỉ hưu, tôi rất bận rộn với công việc. Tôi hầu như không để tâm đến bất kỳ thứ gì và hiếm khi di chuyển bằng phương tiện công cộng. Tôi đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên một học viên đã nói với tôi về Pháp Luân Công. Lúc đó, tôi tự nhủ: “Đã hơn 10 năm rồi kể từ khi Đảng Cộng sản cấm Pháp Luân Công, sao có người vẫn còn tu tập môn này nhỉ?”

Tôi thích lắng nghe các học viên Pháp Luân Công nói. Tôi đồng ý với những điều họ nói về truyền thống Trung Hoa. Tôi vô cùng căm phẫn khi nghe họ nói về cách mà Đảng đã bức hại các học viên Pháp Luân Công tàn ác như thế nào.

Tôi nhận các bản ấn phẩm Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác từ các học viên. Những tài liệu đó đăng tải thông tin về các chủ đề nghệ thuật, văn hóa, khoa học, v.v. Tôi thật sự rất thích đọc những tài liệu đó vì chúng giúp tôi mở rộng tầm nhìn và tâm hồn trở nên khoáng đạt. Bây giờ tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống và số mệnh. Tôi cũng hiểu tại sao con người ta bị chết vì thiên tai, nhân họa.

Bây giờ tôi thường hay niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Kể từ khi tôi niệm như vậy thì chân tôi không còn bị đau nữa, và cơn đau ở vai, khủy tay và ở cổ đều dứt. Tôi thật sự vui mừng!

Tôi tin tưởng vào Pháp Luân Công bởi tôi tin rằng môn tu luyện này có thể đem lại phúc báo và chỉ dẫn con người đi theo chính đạo.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/15/352532.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/24/165147.html

Đăng ngày 24-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share