Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-7-2017] Tôi năm nay đã gần 80 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Ngay sau khi đắc Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí đã thanh lọc cơ thể cho tôi. Tôi chảy máu mũi trong vòng năm ngày, nhưng bản thân vẫn cảm thấy khỏe. Sau đó, các chứng bệnh của tôi hoàn toàn được chữa khỏi. Bản thân tôi và gia đình đều cảm thấy điều này quả là kỳ tích!
Con gái cả của tôi thuê một mảnh đất ở gần một con sông để trồng nấm. Một ngày nọ, một cơn lũ xối xả ập tới và dường như nó sẽ tràn qua và nhấn chìm mọi thứ ở trên mảnh đất đó. Con gái tôi khóc cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ Lý, xin cứu con!” Ngay lập tức, cơn lũ đã phân tán ra và hai mẫu nấm của con tôi đã được bảo vệ.
Ngày 14 tháng 3 năm 2013, trên đường từ chợ về nhà, tôi bị một chiếc xe ô tô đâm phải và hất văng xa hơn 4 mét, nhưng tôi không hề cảm thấy đau gì, mặt và cơ thể tôi cũng không bị một vết bầm nào. Tài xế xe muốn nhanh chóng đưa tôi vào bệnh viện nhưng tôi nói điều đó không cần thiết. Sau đó cậu ta hỏi tôi rằng cậu phải bồi thường bao nhiêu tiền. Tôi trả lời một xu tôi cũng không nhận!
Lúc đó có hơn 100 người qua đường chứng kiến vụ việc, và nhiều người đã kinh ngạc trước quyết định của tôi. Một vài người trong số họ thì nói rằng tôi thật khờ khạo khi không chịu nhận tiền. Vài người khác thì cho rằng tôi chắc hẳn là một người thật sự tử tế không quan tâm đến bạc tiền trong xã hội ngày nay.
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo và nói với đám đông: “Mọi người có biết tại sao tôi từ chối đến bệnh viện kiểm tra và không đòi hỏi tiền bồi thường hay không? Lý do là vì tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Không có vấn đề gì xảy ra cho tôi cả, vì tôi được Sư phụ của tôi che chở bảo hộ.
“Sư phụ Lý đã dạy chúng tôi hành xử dựa theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và phải biết nghĩ cho người khác trước. Mọi người hãy nghĩ xem, là một người hơn 70 tuổi, bị xe ô tô đâm và ngã sầm xuống đường, vậy mà tôi có thể tự đứng dậy một cách dễ dàng. Nếu như tôi không phải là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp thì tôi có lẽ đã không thể tự đứng dậy, ngay cả khi tôi vừa mới ngã. Đối với những ai ở độ tuổi như tôi thì tiền bạc không quan trọng bằng sức khỏe.”
Vài người vẫn còn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi, họ nói: “Ông ơi, đối với người lớn tuổi như ông, bị ô tô đâm mà bây giờ không bị làm sao thì tốt quá rồi. Nhưng điều này không đảm bảo là sau này trên người ông sẽ có chỗ nào đó bị sưng đau. Rồi các con trai con gái của ông có thể sẽ trách ông vì quyết định sai lầm hôm nay.”
Tôi trả lời họ: “Trước tiên, tôi xin cám ơn mọi người đã quan tâm đến tôi!” Rồi tôi quay sang cậu tài xế và nói thêm: “Hãy an tâm! Tôi sẽ không ghi lại tên hay biển số xe của cậu đâu! Sẽ không có chuyện gì xảy ra cho tôi bây giờ hay sau này! Chàng trai trẻ, tôi chỉ có một yêu cầu cho cậu là cậu hãy thể hiện lòng biết ơn của cậu đối với Sư phụ Lý vì đã loại bỏ đi vận xui này cho cậu.”
Cậu ấy hỏi tôi nên làm thế nào. Tôi nói rằng sẽ không tốn kém gì cả, cậu chỉ cần chắp tay hợp thập trước ngực và nói to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Cậu ấy vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của tôi.
Đầu tiên tôi nâng hai tay hợp thập và hào hứng hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Sau đó cậu thanh niên làm theo và hô to hơn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi cúi đầu chào đám đông và nói: “Xin mọi người hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, để các vị và người nhà của mình có được tương lai tươi sáng.”
Tôi rời đi trong tràn vỗ tay hoan nghênh của mọi người. Tôi cũng cảm thấy vui vẻ phấn chấn và vẫy cả hai tay chào đám đông để biểu đạt lòng biết ơn của mình.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/28/351753.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/29/165211.html
Đăng ngày 31-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.