Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-7-2017] Hai vợ chồng tôi đã kết hôn được gần 40 năm. Chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng ông luôn quan tâm và ủng hộ tôi trong khi phải chịu áp lực chưa từng có trong suốt 18 năm ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công và trong những lần tôi bị bắt giữ vì tín ngưỡng của mình.
Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Sức khoẻ của tôi bắt đầu xấu đi sau khi sinh con. Tôi trở nên rất cáu kỉnh, và thường phàn nàn về chồng vì ông ấy không quan tâm đến mong muốn của tôi. Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc và cuộc sống thật khổ sở.
Năm 1995, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và trong vòng vài ngày tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Tính cách tôi trở nên tốt hơn và tôi không còn phàn nàn nữa. Cuộc sống gia đình tôi cũng hòa thuận.
Chồng tôi rất vui khi thấy những thay đổi ở tôi. Ông nói: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt. Cố gắng tu luyện tốt – Tôi ủng hộ bà.” Ông ấy cũng kể với gia đình và bạn bè rằng Đại Pháp là tốt, và nói về những thay đổi mà ông ấy thấy ở tôi.
Sự hỗ trợ vững chắc của chồng khi tôi bị giam giữ
Tôi bị bắt giữ, giam cầm và tra tấn phi pháp nhiều lần kể từ khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999.
Chồng tôi chưa bao giờ tin vào những tuyên truyền lừa dối của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp, cũng như thái độ của ông đối với môn tu luyện này không hề thay đổi. Ông chưa bao giờ phản bội tôi và đã giúp tôi vượt qua những khó khăn hết lần này đến lần khác.
Hai em gái của chồng tôi và tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1999. Chúng tôi bị bắt và giam giữ tại một trại tạm giam địa phương trong hơn hai tháng.
Chồng tôi đã đến trại tạm giam vào mỗi chiều chủ nhật [hàng tuần] để mang đồ cho ba chị em chúng tôi.
Lính canh lớn tuổi của nhà tù là người chịu trách nhiệm tiếp nhận đồ cho các tù nhân đã nói: “Tôi đã làm việc ở đây hơn 20 năm và chưa bao giờ thấy ai tận tuỵ như chồng bà. Những người khác chỉ xuất hiện một lần và một số gia đình không bao giờ xuất hiện. Hãy đối xử tối với ông ấy sau khi bà được thả.”
Sau khi được thả ra khỏi trại tạm giam, chúng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, và đã bị giam ở đó vài tuần. Chồng tôi đã đến thăm tôi mỗi tối. Qua các chấn song sắt trại giam, ông hỏi tôi: “Họ đối xử với bà thế nào? Họ có đánh bà không? Nếu họ đánh, bà phải nói với tôi.” Những câu nói đơn giản của ông ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp và không còn cô đơn nữa.
Chồng tôi cho tôi can đảm và sức mạnh
Tôi lại đến Bắc Kinh một lần nữa để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bị bắt. Tôi từ chối nói với cảnh sát tên và địa chỉ của mình, và đã bị giam giữ khoảng hơn 40 ngày. Cảnh sát ở quê tôi đã lan truyền tin đồn, nói rằng tôi bị đánh chết ở Bắc Kinh và đã bị chôn.
Gia đình tôi không thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào về tôi và tin rằng tôi thực sự đã chết. Mẹ tôi nói với chồng tôi: “Đã lâu rồi chúng ta không nghe được bất cứ tin tức nào về vợ con, có lẽ nó đã chết. Con vẫn còn trẻ. Con nên tìm một người khác để kết hôn.”
Chồng tôi bật khóc và nói: “Con sẽ vẫn đợi cô ấy trở về nhà và sống cùng con. Con biết cô ấy vẫn còn sống. Cô ấy sẽ ổn thôi.”
Ông ấy sớm nhận được tin tôi vẫn sống.
Chồng tôi đã luôn cho tôi can đảm và sức mạnh to lớn, giúp giảm bớt áp lực lên tôi. Các tù nhân, học viên và thậm chí cả cảnh sát đã nói rất nhiều về sự hy sinh của chồng tôi đối với tôi.
Bảo vệ tôi và Đại Pháp
Vài năm trước, tôi đã gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ lên Toà án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao.
Sau đó nhân viên Sở Cảnh sát thành phố đã đến nhà tôi để hỏi về vấn đề này. Hôm ấy chồng tôi ở nhà. Ông ấy đã nói với họ: “Chính tôi đã bảo bà ấy viết đơn kiện! Bây giờ [các anh] hãy trở về và bảo cảnh sát rằng họ nên nói chuyện với tôi và đừng gây phiền toái cho vợ tôi nữa.”
Sau đó, không ai trong đồn cảnh sát còn đến làm phiền tôi nữa.
Nhiều năm qua, chồng tôi đã ngăn chặn khá nhiều người phỉ báng Đại Pháp.
Một lần, một người đàn ông đã nói xấu Đại Pháp trước mặt nhiều người khác, chồng tôi đã hỏi ông ta xem ông ta đã từng tu luyện Đại Pháp chưa. Ông ta nói rằng ông ta không tu luyện và sẽ không bao giờ tu luyện Đại Pháp.
Chồng tôi trả lời: “Sao ông có thể nói xấu Pháp Luân Đại Pháp khi ông chưa bao giờ tu luyện môn ấy? Tôi không tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt vì người nhà tôi cũng tu luyện. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và môn tu luyện giúp họ khoẻ mạnh và nâng cao tâm tính. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chỉ làm những việc tốt.”
Người hàng xóm cũ quay lại với Đại Pháp
Chúng tôi đã đến thăm một người hàng xóm cũ sau khi biết tin rằng cô ấy đã dừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng cô ấy tin theo những lừa dối của ĐCSTQ về Đại Pháp và cấm cô ấy tu luyện. Cô ấy trông rất mệt mỏi và bị điếc.
Chồng tôi nói với chồng cô ấy: “Anh nên để cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay lập tức, có như vậy cô ấy mới có thể nghe lại được. Có rất nhiều những câu chuyện về những người bị bệnh hiểm nghèo mà bệnh viện không thể cứu chữa – nhưng Đại Pháp đã cứu mạng họ.”
Chồng tôi cũng nói thêm về cuộc bức hại và những lừa dối mà ĐCSTQ đã tuyên truyền. “Trong vấn đề này, mọi người cần có chủ kiến của mình chứ không nên mù quáng tin vào mọi thứ mà ĐCSTQ nói.”
Chồng cô ấy không còn cản trở cô tu luyện Đại Pháp nữa, và cô ấy đã tiếp tục tu luyện.
Các thành viên trong gia đình chịu áp lực của ĐCSTQ
Nhiều người nhà của các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã chịu áp lực rất lớn và phải chịu đựng rất nhiều trong suốt 18 năm của cuộc bức hại. Một số người chính trực và tử tế, giống như chồng tôi, vẫn ủng hộ người thân của họ.
Có nhiều người biết rằng các học viên đã không làm gì sai trái, trong khi nhiều người khác quay lưng lại với người thân của họ và cắt đứt liên hệ với những người thân tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một số lại lựa chọn bức hại người thân của chính họ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/27/351665.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/1/165611.html
Đăng ngày 23-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.