Bài viết của Tích Âm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-10-2017] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 60 tuổi. Năm 1996, tôi thấy một cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp ở nhà chị gái mình và quyết định đọc. Sau khi đọc một lúc, tôi cảm thấy như thể có một luồng điện chạy qua thân thể mình, trải nghiệm này đã khiến tôi quyết định tu Đại Pháp.
Khổ nạn bất ngờ
Một ngày vào tháng 12 năm 2016, có cái gì đó không ổn với tai của tôi, mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Tôi vỗ nhẹ vào tai một vài cái nhưng vẫn không nghe được gì. Như thể tôi đã bị cô lập với thế giới này và tiến vào một môi trường tĩnh mịch. Đột nhiên tôi bị điếc!
Tim tôi đập mạnh. Phải làm sao bây giờ? Tôi tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh nhưng tôi không thể, vì có nhiều việc tôi phải làm. Quan trọng nhất là tôi phải bắt xe lửa để đón cháu gái ở trường sau giờ học. Nhưng làm sao tôi có thể đi được nếu bị điếc? Phải có ai đó đi đón cháu tôi nhưng tất cả mọi người trong nhà tôi đều bận. Hơn nữa, nếu tôi nói với gia đình mình về chuyện này, mọi người sẽ lo lắng.
Tôi cố gắng hết sức để bình tĩnh và tự nhủ mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi biết rằng nhiều học viên đã trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp và đã khỏi bệnh. Bản thân tôi cũng đã nhiều lần trải nghiệm sự thần kỳ của Đại Pháp, vì vậy tôi từ từ bình tĩnh lại.
Dùng tâm thái của một người tu luyện đối diện với khổ nạn
Sau đó tôi luyện công và quyết định đối mặt với mọi chuyện bằng tâm thái của người tu luyện, tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là siêu thường. Trong khi luyện công, tôi cảm giác có ai đang ở cạnh. Tôi mở mắt và thấy chồng mình đi qua.
Nếu ông ấy đã nói gì với tôi và tôi không trả lời, ông ấy sẽ không vui. Nhưng nếu tôi nói với ông về chuyện này, ông ấy sẽ lo lắng. Vì vậy tôi đã điềm tĩnh nói với ông: “Tai tôi có chút khó chịu. Tôi sẽ ổn thôi. Đừng lo.” Vì tôi tỏ ra không hề lo lắng gì nên ông ấy đã rời đi.
Sau đó tôi chuẩn bị ra ga xe lửa. Là một người tu luyện chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, tôi có tín tâm vững chắc rằng không có gì là ngẫu nhiên cả. Trong khi bước đi, tôi liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và xin Sư phụ gia trì cho mình.
Ở ga xe lửa, tôi phải mua vé. Người bán vé nói với tôi cái gì đó và dù không nghe được gì, tôi cảm giác rằng mình cần đợi ở sân ga. Cho tới lúc này, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, nhưng với một người đột nhiên bị điếc thì mọi thứ không hề đơn giản. Tôi bị cô lập với thế giới này và đi vào trong một thế giới tĩnh mịch.
Tôi cảm thấy lẻ loi trong thế giới này. Nhưng tôi giữ chắc một niệm: “Pháp Luân Đại Pháp là tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn, là chiểu theo Pháp của vũ trụ, là có Thần Phật phù hộ. Mọi thứ sẽ sớm trở lại bình thường thôi.” Tôi tiếp tục mặc niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi lên tàu tới trường học và gặp cháu gái mình. Tôi nói với cháu về tình trạng của mình. Tôi cũng quả quyết bảo cháu không phải lo lắng. Sau đó, chúng tôi lên xe lửa về nhà.
Khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nhanh chóng làm bữa tối và dọn lên bàn.
Trong khi ăn, đột nhiên tôi cảm thấy tai hơi nóng và sau đó nghe thấy âm thanh. Thính giác của tôi đã trở lại bình thường! Tôi hào hứng nói với gia đình mình về việc tôi đột nhiên bước vào một thế giới tĩnh mịch, ở trong trạng thái đó cả ngày và sau đó mọi thứ trở lại bình thường như thế nào.
Những chuyện như mất thính giác và mắt mờ đối với người ở độ tuổi của tôi là bình thường, thậm chí bị điếc hoàn toàn cũng có thể xảy ra. Nhưng bị mất thính giác và hồi phục trong một ngày là chưa từng nghe qua. Nếu không trải qua chuyện này, không ai có thể thực sự hiểu được tôi biết ơn Pháp Luân Đại Pháp như thế nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/10/351321.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/19/166096.html
Đăng ngày 30-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.