Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-8-2017] Sau khi chồng tôi qua đời vào năm 2007, Bôn, cậu con trai 9 tuổi của tôi bỗng nhiên không nói năng gì nữa. Để tìm phương pháp chữa trị, tôi đã đưa cháu đến gặp một bác sĩ, người đó bảo tôi rằng: “Cách duy nhất để giao tiếp với cháu là giúp cháu mở lòng; nếu không, có thể cả đời này cháu sẽ cần có người chăm sóc, điều đó rất không tốt cho cháu.“

Tâm tôi nặng trĩu. Sống đơn thân, một thân một mình bươn trải kiếm sống lo cho hai miệng ăn. Tôi đã phải làm cả hai việc gồm gác cổng và phụ bếp, 7 ngày/tuần và 12 tiếng/ngày. Ngày nào cũng mệt mỏi khi về đến nhà và chỉ có chút ít thời gian dành cho con trai. Mặc dù làm việc cả tuần nhưng tôi chỉ kiếm được 700 nhân dân tệ (khoảng 2.4 triệu đồng) một tháng.

Thành tích bất ngờ

Khi lên cấp II, con trai tôi vẫn không nói chuyện với ai và thường xuyên không làm bài tập về nhà, do vậy thành tích học tập của cháu rất kém. Giáo viên của cháu khuyên tôi nên rút hồ sơ của cháu khỏi trường, nhưng tôi nghĩ rằng đứa trẻ nào cũng có quyền được đi học. Mặc dù Bôn không nói, nhưng tôi không thể tước quyền học tập của cháu.

Giáo viên nói rằng Bôn có thể sẽ không qua nổi các kỳ thi ở trường vì các vấn đề của cháu. Tôi bảo cô không phải lo vì tôi không quan tâm việc cháu sẽ học tốt thế nào, mà chỉ muốn cháu sẽ không phải hối tiếc vì không được đến trường. Cô đã đồng ý để Bôn tiếp tục học.

Tôi nghe nói đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cho trẻ nghe sẽ giúp ích được cho chúng, vì thế tôi đã mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân từ một người họ hàng của mình. Mỗi ngày sau giờ làm tôi đều đọc một đoạn cho cháu nghe. Cháu chăm chú lắng nghe nhưng không nói gì cả. Thi thoảng Bôn và tôi cùng nghe các bài giảng của Sư phụ và xem đĩa DVD Thần Vận hay các DVD khác của Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi thích xem tất cả các đĩa DVD này. Chúng tôi cũng viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên các tờ tiền giấy và dùng để trả mỗi khi đi siêu thị.

Dần dần Bôn bắt đầu có tiến bộ. Thi thoảng, cháu có nói chuyện với người khác và cũng làm bài tập về nhà. Cháu thường giúp tôi nấu ăn và làm việc nhà.

Vào ngày tốt nghiệp, khi giáo viên đọc tên của Bôn trên tấm bằng tốt nghiệp, cô đã vô cùng ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi chiếc tách đang cầm trên tay. Những người thân quen với gia đình tôi cũng ngạc nhiên vì họ không tin rằng con trai của tôi có thể nhận được bằng tốt nghiệp vì để có được tấm bằng này, tất cả các học sinh đều phải vượt qua được tất cả các bài kiểm tra năng lực, điều mà cháu đã không làm. Việc tốt nghiệp của cháu là một kỳ tích. Vì chúng tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và chúng tôi có gắng trở thành người tốt, do vậy chúng tôi đã được ban phúc.

Vượt qua kỳ kiểm tra thể chất

Bôn vào học tại một trường kỹ thuật. Cháu là người thành thực, thông minh và chăm chỉ. Thành tích học tập của cháu nằm trong danh sách những người đứng đầu lớp, và cháu là một trong hai sinh viên nhận được học bổng của trường.

Sau khi Bôn tốt nghiệp, cháu đã nộp đơn xin việc vào một công ty. Việc đánh giá [chuyên môn] diễn ra suôn sẻ, nhưng kỳ kiểm tra thể chất lại cho thấy chỉ số hồng cầu của cháu ở mức cao, mức protein trong nước tiểu hơi cao và nhịp tim đập rất nhanh.

Tôi thắc mắc có phải những triệu chứng này là do cháu đã nhịn ăn trước khi kiểm tra. Các lãnh đạo của công ty nói với các ứng viên rằng những ai không vượt qua kỳ kiểm tra thể chất có thể quay lại để được kiểm tra lại vào sáng hôm sau. Những ai không vượt qua kỳ kiểm tra thể chất lần hai sẽ không được nhận vào làm.

Bạn bè và người thân đều lo lắng cho tôi. Một số người nghĩ rằng con trai tôi nên đi chữa bệnh trước khi tham gia kiểm tra lại. Những người thân tu luyện Pháp Luân Công khuyên chúng tôi chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo”, và nghe các bài giảng của Sư phụ.

Sáng hôm sau, trên đường đến bệnh viện, chúng tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo”. Bôn vẫn nhịn ăn trước kỳ kiểm tra sức khỏe. Vào buổi chiều trong khi ngồi chờ kết quả, chúng tôi đã chân thành niệm chín chữ. Khi có kết quả, bác sĩ cho chúng tôi biết Bôn đã vượt qua kỳ kiểm tra thể chất. Chúng tôi vô cùng vui mừng.

Tai nạn

Một ngày kia tại nơi làm việc, Bôn có nhờ một đồng nghiệp mang đến cho cháu một cái mỏ lết, người đồng nghiệp đã ném chiếc mỏ lết qua cho cháu. Khi ấy do đang tập trung làm việc nên cháu đã không nhìn thấy chiếc mỏ lết bay tới chỗ của mình. Chiếc mỏ lết đã đập vào mắt kính của Bôn và làm gãy gọng kính. Cặp mắt kính rơi xuống nền. Tất cả các công nhân đứng quanh cháu đều sợ. Một vật kim loại ở khoảng cách gần như vậy có thể gây ra chấn thương nặng hay thậm chí có thể gây chết người.

Tôi hỏi Bôn xem khi ấy cháu có sợ không. Cháu trả lời không. Mặc dù cặp mắt kính bị hỏng, nhưng Bôn đã không đòi đồng nghiệp của mình bồi thường. Tôi hỏi Bôn: “Tại sao con không bắt cậu trả tiền cặp mắt kính? Mẹ đã phải chi tiêu tiết kiệm để dành dụm được 600 nhân dân tệ mua mắt kính cho con và chưa bao lâu nó đã hỏng.” (Khi ấy lương tháng của tôi chỉ hơn 1.000 nhân dân tệ).

Bôn đáp: “Đồng nghiệp của con không cố ý làm hỏng kính của con. Và con đã được Sư phụ Đại Pháp bảo hộ mà.”

Tôi cảm thấy tâm tính của con trai tốt hơn mình và cháu có thể ngộ cao hơn.

Bôn nói rằng nếu không nhờ phúc ân của Sư phụ, cháu vẫn sẽ sống cô lập trong thế giới của riêng mình và sẽ không vượt qua kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng như trường kỹ thuật, và phải tự mình kiếm một công việc ổn định. Cháu nói, điều quan trọng nhất là, nhờ phúc báo của Sư phụ và Đại Pháp mà cháu có được thân tâm khỏe mạnh.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu Bôn và gia đình chúng con!

Bôn nhờ tôi viết những chia sẻ này để cho nhiều người hơn nữa có cơ hội nghe về những phúc báo để có thể tin và nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Cháu cũng mong người dân Trung Quốc đừng tin vào những lời vu khống Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/28/351422.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/9/165353.html

Đăng ngày 2-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share