Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-8-2017] Tôi sinh năm 1948. Năm 1999 chị tôi đã nói cho hai vợ chồng tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp. Chị kể cho chúng tôi nghe những điều kỳ diệu của môn tu luyện này, sau đó tôi đã tu luyện cùng chồng mình trong một khoảng thời gian ngắn.

Tuy nhiên, tôi luôn bận rộn với công việc và vẫn tiếp tục uống thuốc. Không lâu sau đó tôi hoàn toàn ngừng tu luyện. Chồng tôi vẫn tiếp tục tu luyện một mình.

Sau đó, chồng tôi bị tai nạn xe hơi. Ông đã không yêu cầu tài xế phải bồi thường cho ông đồng nào. Tôi đã trách mắng ông về việc này. Tôi thường gây khó khăn cho chồng mình, thậm chí còn đánh ông và nói những điều xấu về Đại Pháp.

Năm 2015 khi chúng tôi chuyển đến sống trong một ngôi nhà mới, tôi thấy không được khoẻ. Sức khoẻ của tôi ngày càng xấu đi, ngay cả sau khi đã dùng thuốc. Phần bụng dưới của tôi có cái gì đó nhô ra. Tôi đến bệnh viện kiểm tra và một bác sĩ đã thông báo cho con trai tôi rằng tôi bị ung thư ruột. Tôi cảm thấy sức khoẻ của mình tiếp tục xấu đi từng ngày.

Chồng tôi và chị gái khuyên tôi nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi từ chối lắng nghe và đã nói những lời khó nghe với cả hai.

Tôi đã thực hiện phẫu thuật và hoá trị. Cơn đau của tôi vẫn không dứt mặc dù phải dùng morphine. Khối u đang lan rộng. Tôi biết mình sắp chết và không muốn chết ở bệnh viện nên tôi đã về nhà.

Khi về đến nhà, tôi nhận ra rằng chỉ Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu mình. Tôi bảo chồng mình rằng tôi muốn tu luyện trở lại. Ông ấy đề nghị tôi thoái xuất khỏi tổ chức Đoàn Thanh niên của Đảng Cộng sản Trung Quốc và tôi đã đồng ý. Tôi nhờ ông giúp tôi viết bài nghiêm chính thanh minh để bày tỏ sự hối lỗi vì đã bất kính với Đại Pháp. Tôi đã thay đổi thái độ và hiện tôi đã tôn kính Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập và là Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp.

Chồng tôi và tôi thường niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Tôi cũng nghe các bài giảng của Sư phụ.

Một ngày kia, cơn đau ở bụng của tôi dữ dội đến mức tôi đã ngất đi. Con trai tôi nói rằng tôi đã ngừng thở. Con trai và cháu trai tôi đều khóc, nài nỉ tôi đừng ra đi. Tôi bắt đầu thở lại và ngày hôm sau đã tỉnh hẳn. Hiện tượng tương tự như vậy đã xảy ra thêm hai lần nữa. Lần nào tôi cũng đều thở lại được.

Lần thứ hai, tôi cảm thấy đói khi tỉnh lại, con trai tôi đã giúp tôi uống một chút sữa, con dâu thì nấu cháo cho tôi. Chúng kể rằng tôi đã nói nhiều điều vô nghĩa trong suốt 10 ngày [bất tỉnh]. Lần thứ ba khi tỉnh lại, tôi đã nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Tôi biết chính Đại Pháp đã cứu mình.

Vào một ngày đầy nắng trong tháng Hai, tôi đi ra ngoài để sưởi nắng. Rất nhiều hàng xóm đã dừng lại hỏi thăm tôi, họ đã kinh ngạc và nói rằng việc tôi vẫn còn sống thật kỳ diệu. Tôi cho họ biết rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi. Vài người trong số họ trước đây không tin nhưng giờ tất cả họ đều đã thừa nhận “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân–Thiện–Nhẫn là tốt.”

Tôi chia sẻ trải nghiệm của mình để chứng thực uy lực của Đại Pháp. Tôi đã nói những điều xấu về Đại Pháp, nhưng Sư phụ và Đại Pháp đã tha thứ cho tôi và cứu mạng tôi. Tôi sẽ luôn ghi nhớ trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/29/353096.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/28/165575.html

Đăng ngày 20-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share