Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-6-2017] Có một lần, đêm đã muộn nhưng tôi không thể ngủ được, trong tâm cảm thấy phiền não. Nhìn chồng và con đang ngủ say, tôi lớn tiếng gọi họ dậy, thấy họ không có động tĩnh gì, tôi liền cầm chậu nước lạnh đổ lên người họ.

Chuyện này xảy ra trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Khi đó, tôi có chấp trước mạnh mẽ vào danh, lợi, tình và tật đố. Tôi mắc nhiều loại bệnh tật như hai chân sưng to, bước đi không có sức lực, lưng đau chỉ có thể ngủ được khoảng một tiếng đồng hồ trên giường, sau đó phải ngủ ngồi suốt cả đêm. Do trường kỳ mất ngủ nên tính tình ngày càng nóng nảy.

Vào cuối năm 1996, tôi “tình cờ” gặp một học viên Pháp Luân Công, cô ấy đã giới thiệu cho tôi về môn tu luyện này. Ngày hôm sau, tôi tới điểm luyện công. Trong khi luyện công, lưng tôi có một cảm giác ấm áp, rất thoải mái, trong tâm cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Khi tôi hé mở mắt, thấy cả bầu trời đều biến thành màu da cam, cả xung quanh tôi cũng vậy. Sau khi luyện công xong, tôi thấy thân thể nhẹ nhàng, các chứng bệnh dường như đã được hoá giải rất nhiều. Đây là trạng thái mà trước đây tôi chưa từng được cảm nhận. Tôi liền lập tức mua sách Đại Pháp về đọc.

Sau đó, nhà tôi trở thành một điểm học Pháp nhóm. Tôi học Pháp và luyện công hàng ngày. Tôi chiểu theo các pháp lý để chỉ đạo cuộc sống của mình và trở thành một người tốt. Từ một người có tính cách hướng nội, tôi đã trở nên cởi mở, tươi cười, các chứng bệnh như đau răng, viêm xoang mãn tính và các loại bệnh khác đều đã không cánh mà bay. Gia đình tôi cũng được hưởng lợi rất nhiều sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Khảo nghiệm tín tâm

Một buổi sáng năm 1998, khi tôi tỉnh dậy thì thấy mắt trái rất ngứa, sưng to như quả trứng gà. Chồng tôi thuyết phục tôi đến bệnh viện. Một số chuyên gia chẩn đoán tôi bị viêm mống mắt, đáy mắt đã bị thối rữa, họ còn nói tôi đến bệnh viện quá muộn, cần lập tức làm phẫu thuật loại bỏ mắt trái. Bác sĩ nói rằng, nếu phẫu thuật thành công, tôi sẽ chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng bằng mắt phải, nếu phẫu thuật thất bại, tôi sẽ hoàn toàn bị mù.

Trong khi chồng tôi đang hoàn thành thủ tục nhập viện, tôi ngồi trên ghế, trong tâm phiền não, bất an, nghĩ về việc mất đi đôi mắt. Nhưng rồi tôi bình tĩnh lại và nhận ra rằng mình là một học viên Pháp Luân Công, dường như có một lực lượng nào đó bảo tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Tôi đứng dậy, lấy một tay che mắt trái và chạy ra khỏi bệnh viện, bắt xe taxi về nhà.

Tôi vừa về đến nhà không lâu thì chồng tôi cũng về đến. Anh tìm cách kéo tôi quay lại bệnh viện làm phẫu thuật. Tôi tuyệt vọng bám vào khung cửa và nói với anh rằng tôi thà chết cũng không quay lại bệnh viện. Anh liền gọi người thân trong nhà đến. Hơn 20 người họ hàng đã lập tức đến nhà tôi. Khi nhìn thấy đôi mắt của tôi và kết quả chẩn đoán, họ đều hoảng sợ, vừa khóc vừa khuyên tôi đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Trong tâm tôi biết rõ bệnh viện không thể chữa bệnh cho tôi – chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể giúp tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn khăng khăng rằng tôi phải đến bệnh viện để phẫu thuật. Tôi nói: “Pháp Luân Công đang thanh lọc cơ thể và thanh trừ nghiệp lực cho em. Xin hãy cho em hai ngày. Em sẽ học Pháp và luyện công ở nhà trong hai ngày. Sau đó, nếu mắt của em cải thiện, chúng ta sẽ không đến bệnh viện. Nếu không cải thiện, em sẽ đến bệnh viện.” Anh ấy đồng ý và nói: “Nếu đôi mắt của cô có thể được chữa trị bằng cách luyện công, thì tôi cũng sẽ luyện Pháp Luân Công.”

Tôi liền tĩnh tâm xuống và đọc sách Chuyển Pháp Luân. Mắt trái của tôi không mở được và mắt phải cũng không thể nhìn rõ. Tôi đã không cầm được nước mắt. Rồi tôi nhờ người cháu gái đọc cho tôi. Tôi nghe thấy cháu gái vừa khóc vừa đọc từng câu, càng đọc càng không rõ, khóc một chút rồi lại đọc một chút. Tôi dừng lại và nói: “Mọi người đừng như vậy nữa, nếu muốn mắt của tôi phục hồi nhanh chóng thì hãy tin vào Sư phụ, tin vào Đại Pháp, thần tích sẽ xuất hiện. Mọi người hãy phối hợp với tôi, đây là Phật Pháp chân chính.”

Rồi mọi người đều bình tĩnh lại. Tôi lắng nghe chăm chú và đột nhiên tôi cảm thấy nhãn cầu của tôi di chuyển. Tôi không còn cảm thấy đau nữa. Vào buổi tối sau khi mọi việc yên ắng, tôi cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với Sư phụ (nhà sáng lập Pháp Luân Công). Tôi đặt cuốn Chuyển Pháp Luân lên bàn và quỳ xuống nói: “Sư phụ, xin hãy cứu con! Xin hãy cho con hai con mắt. Con mới 43 tuổi. Con vẫn còn một chặng đường dài trước mặt.” Sau đó tôi bắt đầu ngồi song bàn. Khi cảm thấy đau, tôi niệm: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân)

Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi cảm thấy đầu óc rất thanh tỉnh. Tôi đã có thể mở mắt trái ra mà không bị chảy nước mắt. Sau đó tôi tới điểm luyện công để luyện công. Tôi cảm thấy cơ thể mình như bay lên trong khi luyện bài công pháp thứ nhất. Khi mở mắt ra, tôi thấy các đồng tu đứng xếp hàng gọn gàng. Trong khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy ai đó đang ôm lấy cánh tay tôi và sửa động tác cho tôi. Có lẽ đó là Sư phụ đang khích lệ tôi.

Hai tuần sau, đôi mắt của tôi đã hoàn toàn hồi phục. Gia đình và người thân đều chứng kiến thần tích của Pháp Luân Công. Nhiều người trong số họ đã đọc sách Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tu luyện.

Nhưng ba tuần sau đó, mắt trái của tôi lại đỏ lên và bị sưng trong hơn một tuần. Việc này diễn ra nhiều lần. Chồng tôi vẫn muốn tôi đến bệnh viện. Tôi tiếp tục hướng nội và phát hiện ra rằng tôi không quan tâm đến chồng mình: Tôi cứng đầu và chấp trước vào bản thân, thường xuyên khăng khăng làm theo ý mình. Ngay cả khi tôi là người sai, tôi vẫn yêu cầu anh ấy là người xin lỗi. Bất thất bất đắc! Khi tôi minh bạch ra Pháp lý này, chồng tôi không còn đề cập đến bệnh viện nữa, và đôi mắt của tôi cũng không gặp vấn đề gì nữa.

Chứng đau lưng của chồng tôi đã được chữa khỏi mà không cần điều trị

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Công. Chồng tôi đã cho đồng tu vay 20.000 nhân dân tệ và ủng hộ những nỗ lực của chúng tôi đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Một nhóm học Pháp đã được tổ chức trong nhà của chúng tôi, ngoài ra còn có rất nhiều buổi chia sẻ kinh nghiệm. Chồng tôi đứng gác bên ngoài mỗi khi chúng tôi có buổi gặp mặt. Khi có học viên bị buộc phải trốn khỏi nhà và đến nhà chúng tôi ở tạm, chồng tôi thường đối xử với họ một cách nhiệt tình mà không nghĩ gì đến được mất cá nhân.

Chồng tôi bị đau lưng, khi bệnh phát tác, anh chỉ có thể đứng trong vài phút. Năm 2010, bác sĩ đề nghị anh nên làm phẫu thuật cột sống. Con trai chúng tôi đã tìm các chuyên gia đến từ Bắc Kinh để điều trị cho anh. Chồng tôi bảo tôi chuẩn bị đồ để anh nhập viện làm phẫu thuật. Tôi nói: “Em không đồng ý với cuộc phẫu thuật này. Họ có thể đảm bảo thành công không?” Chồng tôi nói không ai có thể đảm bảo thành công. Tôi trả lời: “Pháp Luân Công có thể đảm bảo điều đó. Anh đã chứng kiến thần tích xảy ra với em.” Anh ấy cho rằng tôi không muốn chăm sóc cho anh ấy, và đã rất tức giận. Tôi ngay lập tức phát chính niệm xin Sư phụ giúp chồng tôi. Tôi biết anh không nên phẫu thuật.

Khoảng hai giờ sau, chồng tôi quay lại cùng với túi đồ của mình. Anh nói: “Cô đã phát chính niệm cho tôi phải không?” Anh nói các bác sĩ đã đề nghị một phương pháp điều trị thận trọng hơn, đòi hỏi kỹ thuật cao. Nếu phẫu thuật không thành công, anh sẽ bị liệt trong suốt quãng đời còn lại.

Sau đó, chồng tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, mỗi ngày một bài giảng. Anh cũng xem DVD Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun và đọc những tài liệu giảng chân tướng khác. Đôi khi anh cũng luyện công. Hai tuần sau, chứng đau lưng của anh đã khỏi mà không cần đến bất kỳ điều trị y tế nào. Hơn nữa, tất cả các chứng bệnh khác của anh đã biến mất. Hiện nay tình trạng sức khoẻ của anh khá hoàn hảo. Tuy nhiên, anh đã không bước vào tu luyện nghiêm túc vì sợ cuộc đàn áp tàn bạo của ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/6/349237.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/16/164663.html

Đăng ngày 25-9-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share