Bài viết của Ngộ Chân, một học viên Pháp Luân Công ở Vũ Hán, Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-6-2017] Năm 1994, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công và vào năm 2000 tôi bị giam trong trại lao động cưỡng bức bởi đức tin kiên định của mình vào Đại Pháp.

Vào một đêm khuya, tôi bất ngờ cảm thấy khó chịu bởi cơn đau nhói tim. Một lính canh đã gọi điện cho bác sĩ đến để kiểm tra sức khỏe của tôi. Bác sĩ nghe nhịp tim và đo áp lực máu cho tôi. Ông ấy không nói gì cả nhưng lại rất khẩn trương và khuôn mặt của ông biểu lộ sự căng thẳng. Tôi đoán tình trạng của tôi đã nguy kịch và ông ta sợ rằng tôi sẽ chết ở trại lao động này.

Không lâu sau đó, Phó giám đốc trại lao động cùng vài nhân viên đã đến và thảo luận về việc sẽ đưa tôi đi bệnh viện. Tôi không muốn đi và nói với họ rằng tôi sẽ hồi phục nhanh chóng nếu được về nhà và tu luyện Pháp Luân Công. Họ không chịu lắng nghe. Bảy hoặc tám người đã kéo tôi vào xe cứu thương, và đưa tôi đến phòng cấp cứu của một bệnh viện địa phương.

Bác sĩ khám rồi quyết định tiêm thuốc và gắn ống cho tôi thở oxy. Tôi giữ vững đức tin của mình vào Pháp Luân Công và biết mình sẽ khỏi mà không cần điều trị. Tôi tháo ống thở oxy ra và giải thích cho họ biết tại sao tôi lại làm như vậy. Họ yêu cầu tôi tin vào khoa học và hãy chấp nhận điều trị.

Tôi nói với họ: “Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công tôi đã nằm viện gần một năm. Tôi đã chi rất nhiều tiền và chịu rất nhiều đau đớn. Nhưng dù được điều trị, bệnh tôi chẳng thuyên giảm mà còn tồi tệ hơn. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã không dùng tới thuốc và cũng không mắc chứng bệnh nào cả. Mọi người nghĩ xem, Pháp Luân Công quả thật kỳ diệu có phải không?” Họ im lặng không nói gì.

Mặc dù họ lắng nghe, nhưng họ vẫn tuân theo lệnh của bác sĩ và giữ chặt tôi trên giường. Một y tá quấn chân tôi bằng dây nhựa và cố gắng xác định mạch trên chân trái của tôi để truyền tĩnh mạch. Tôi hét lên: “Sư phụ, xin cứu con! Con không muốn truyền tĩnh mạch.” Ngay khi tôi la lớn như vậy, họ không thể tìm ra mạch của tôi mặc dù trước đây các nhân viên y tế luôn dễ dàng tìm ra nó. Tôi vùng vẫy và làm cho họ mệt.

Họ quyết định nghỉ 1 chút và sau đó là cố gắng tìm mạch trên chân phải của tôi. Tôi hét lên và lại vùng vẫy. Họ không thể tìm ra được mạch của tôi. Tôi ngồi dậy và nói với họ: “Tôi sẽ ổn nếu mọi người để tôi luyện bài thiền định.”

Họ không nói gì cả. Tôi tiếp tục giải thích về Pháp Luân Công và tại sao ĐCSTQ bức hại nó.

Khi họ đưa tôi về trại lao động, tôi tiếp tục kể cho họ nghe về trải nghiệm của bản thân đã phục hồi một cách kỳ diệu những căn bệnh trầm trọng sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng đề nghị họ đừng tham dự vào cuộc bức hại của ĐCSTQ.

Tôi năm nay 62 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1994, tôi mắc nhiều căn bệnh và gần như có thể chết bất cứ lúc nào. Huyết áp của tôi là 150/260. Tôi bị bệnh tim, tăng mỡ máu, tiểu đường và chân thì bị liệt. Mắt tôi gần như bị mù. Ngoài ra, tôi còn mắc bệnh phụ khoa trầm trọng và bị viêm khớp tăng sản. Tôi không thể tự chăm sóc cho bản thân. Bác sĩ nói tình trạng của tôi rất nguy kịch. Tôi đã nằm viện gần một năm mà sức khỏe của tôi không những không khá hơn mà lại giảm sút.

Vì nghĩ rằng tình trạng của mình đã vô vọng, tôi đã chuẩn bị hậu sự cho cái chết và sắp xếp cho con gái tôi học trường nội trú. Rồi một người hàng xóm khuyên tôi thử tập Pháp Luân Công, vì vậy tôi đã thử. Sau một thời gian ngắn, tất cả các căn bệnh của tôi đều biến mất. Sư phụ Lý đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi rất biết ơn Sư phụ và không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt lòng biết ơn vô hạn của mình. Kể từ đó tôi đã tu luyện Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/3/332310.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/9/164184.html

Đăng ngày 16-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share