Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-5-2017] Tôi năm nay 68 tuổi và sống trong một ngôi làng ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Vì lý do sức khỏe, hai vợ chồng tôi đã bắt đầu tập Pháp Luân Công, hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Con trai tôi là một bác sĩ, cũng đã trở thành học viên sau khi chứng kiến chúng tôi được thụ ích từ môn tu luyện.

Nhìn lại những năm tháng đã qua, tôi nhớ lại nhiều trải nghiệm kỳ diệu. Chúng tôi hết sức may mắn khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc sống của cả gia đình tôi đều đã được cải biến sau khi chúng tôi tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi trở nên hòa ái và vui vẻ, cuộc đời của chúng tôi đã đắc được phúc báo của Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí – Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi muốn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Và dưới đây là một vài kỳ tích đã xảy ra với chúng tôi.

Đại Pháp đã giải thoát vợ tôi khỏi sự tuyệt vọng

Do lớn tuổi và áp lực cuộc sống hàng ngày nên sức khỏe của vợ tôi bắt đầu suy giảm, và bà ấy thường phải đến phòng khám địa phương. Năm 1998, bác sĩ đề nghị bà ấy nên đến một bệnh viện lớn để điều trị.

Bà ấy được chuẩn đoán mắc bệnh u xơ tử cung và bác sĩ nói các khối u lớn đến mức bà phải được phẫu thuật ngay lập tức.

Ngay sau đó, chúng tôi chợt nhìn thấy một bệnh nhân đang hôn mê và trông rất xanh xao ngay sau khi được phẫu thuật. Hơn nữa, chúng tôi cũng không có tiền và không muốn chi tiền cho phẫu thuật mà tỷ lệ thành công là rất thấp.

Mặc dù đau đớn, nhưng vợ tôi đã quyết định không phẫu thuật.

Một học viên trong khu vực chúng tôi ở đã nói với chúng tôi về Pháp Luân Công. Vợ tôi yếu đến mức không thể đi bộ xa một mình, nên tôi phải đi cùng bà ấy đến xem một loạt băng ghi hình các bài giảng của Sư phụ Lý. Vợ tôi thích các bài giảng và lắng nghe rất chăm chú.

Đến ngày thứ ba, bà ấy đã khỏe hơn một chút và có thể tự đi bộ. Đến ngày thứ bảy, bà ấy cảm thấy rất dễ chịu. Con trai tôi lúc đó đang học trường y, đã nói một cách không tin tưởng rằng: “Nếu Pháp Luân Công kỳ diệu đến thế, chúng ta còn cần bệnh viện làm gì?”

Một tuần sau, con trai tôi lại về thăm nhà. Cháu ngạc nhiên khi thấy làn da của mẹ cháu đã hồng hào. Sau đó vài tuần cháu đã kinh ngạc khi nhìn thấy mẹ cháu như trở thành một người khác. Bà ấy khỏe khoắn và tràn đầy năng lượng. Bà cũng có thể làm việc nhà và cùng tôi chăm sóc vụ mùa. Thậm chí bà còn giúp một người hàng xóm thu hoạch bắp. Và cái khối u lớn trong bụng của bà đã biến mất khi nào mà bà chẳng hề hay biết.

Chứng kiến uy lực của Đại Pháp, hai cha con tôi cũng bước vào tu luyện. Chúng tôi nghiêm khắc chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và thiện đãi người khác.

Năm 1999, sau khi Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, nhiều học viên đã bị bắt giữ. Và gia đình chúng tôi cũng không tránh khỏi cuộc bức hại.

Chúng tôi bị đưa vào một trung tâm tẫy não để được “chuyển hóa” nhưng chúng tôi đã chống lại. Dù bị tra tấn nặng nề nhưng chúng tôi vẫn kiên định nhắc nhở bản thân rằng, chúng tôi là các đệ tử Đại Pháp, sống chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Một người tốt

Năm 2005, trên đường đi làm, tôi đã bị một chiếc xe kéo nông nghiệp tông vào phía sau xe máy và bị lôi đi một đoạn. Suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc đó là: “Là một người tu luyện, tôi sẽ ổn thôi.”

Tài xế là một người đàn ông khoảng 30 tuổi và đã rất sợ hãi. Tôi nói với cậu ấy: “Đừng lo, tôi ổn.” Tôi đã chỉ bị xước da do mài chân xuống đường.

Vì người tài xế cứ khăng khăng muốn tôi đến bệnh viện, nên tôi đã đến để điều trị vài vết thương nhỏ và đem một ít thuốc về nhà.

Vợ tôi nói: “Chúng ta là người tu luyện và Sư phụ luôn luôn coi sóc bảo hộ chúng ta. Chúng ta không cần thuốc uống và nên trả lại chúng cho bệnh viện. Đừng để cậu thanh niên này phải chi trả số tiền thuốc đó.”

Người tài xế rất cảm động. Cậu ấy cùng vợ mình đã đến nhà tôi. Cậu ấy nói: “Cháu đã khiến bác bị thương rất nặng nhưng bác vẫn cố gắng tiết kiệm tiền cho chúng cháu. Cháu đã không tin rằng người tốt như bác còn tồn tại. Chúng cháu có thể làm con trai và con dâu nuôi của bác không ạ?”

Chúng tôi rất vui khi nhận họ làm thành viên gia đình. Họ luôn luôn đến thăm chúng tôi vào các dịp lễ.

Một chiếc xe tải lớn “có mắt”

Năm 2008, tôi đến thành phố bằng xe gắn máy. Khi tôi chạy về nhà thì trời đã tối. Khi chạy đến đoạn quành của một công trường, một chùm ánh sáng khiến tôi bị lóa mắt, và trước khi kịp hiểu chuyện gì thì tôi đã đụng phải một thứ gì đó.

Tôi đã tông vào một chiếc xe tải lớn. Chiếc xe trông như có đôi mắt to và nó đã dừng lại đúng lúc. May thay là tôi đã kịp bẻ tay lái. Nếu người tài xế mà đạp thắng trễ một chút thì có thể tôi đã bị kẹp bên dưới gầm của chiếc xe tải.

Trong thâm tâm tôi biết là Sư phụ đã cứu tôi. Chỉ có tấm chắn bằng nhựa trên chiếc xe máy là bị hư hại, trong khi tôi không hề bị thương. Người tài xế đã lo lắng rằng tôi có thể yêu cầu anh ấy bồi thường, nhưng tôi nói rằng tôi ổn và rằng anh ta có thể rời đi.

Một cảnh sát giao thông xúc động

Mùa đông năm 2009, tôi lái xe máy đi công việc. Hôm đó tuyết rơi và các con đường đều ngập tuyết bao phủ. Một chiếc xe ô tô chạy phía đối diện đã bị trượt bánh và tông trúng tôi khiến tôi bị bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, tôi thấy một cậu thanh niên đang đỡ tôi. Cậu ta liên tục nói: “Ông ơi, xin hãy tỉnh lại…” Tôi thấy cậu thanh niên, cha của cậu ta và một cảnh sát giao thông. Tôi đã bị bất tỉnh khoảng nửa tiếng.

Mọi người đều khăng khăng rằng tôi nên đi bệnh viện. Khi tôi từ chối, người cảnh sát giao thông đã yêu cầu tôi ký tên và rời đi.

Người tài xế đưa tôi về nhà. Trên đường đi, tôi nói với cậu ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và chắc chắn là tôi sẽ ổn. Tôi sẽ không yêu cầu cậu ta phải bồi thường.

Sau khi về nhà, tôi thấy chân mình bị thương và máu đã nhỏ xuống giày. Tôi đến phòng khám địa phương để băng bó vài vết thương.

Ngày hôm sau, cán bộ thôn, cảnh sát và người tài xế đã đến thăm tôi. Họ muốn tôi nhập viện để được điều trị.

Khi nói với họ rằng tôi không sao cả, người cảnh sát đã lo lắng. Cậu ấy đưa cho tôi xem bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn và nói: “Bác nhìn xem này! Xe máy của bác đã làm chiếc xe ô tô Audi đắt tiền bị một vết lõm lớn. Sao bác có thể nói là mình không bị gì được?”

Để họ yên tâm, tôi đã đến bệnh viện. Kết quả chụp X-quang cho thấy tôi bị gẫy hai chiếc xương sườn và một ngón chân. Chân phải của tôi cũng bị sưng nhưng không bị thương.

Tôi không đòi hỏi người tài xế phải bồi thường một xu nào. Tôi cứ nhất định đòi về nhà để luyện công và học Pháp.

Vài ngày sau, vợ tôi đến đồn cảnh sát để làm thủ tục kết thúc hồ sơ vụ án cho tôi. Người cảnh sát nói với bà ấy rằng: “Đó là lỗi của người tài xế xe ô tô. Anh ta sở hữu một doanh nghiệp và có thể dễ dàng bồi thường cho bác hàng chục ngàn nhân dân tệ.”

Vợ tôi nói, “Thậm chí một xu cũng không nhận. Chúng tôi sống chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi không thể nhận tiền mà không phải của mình.”

Người cảnh sát thì thầm: “Bác có biết công việc của cháu là gì không?” Anh ta ngụ ý rằng vợ tôi không nên đề cập đến bất kỳ điều gì về Đại Pháp để tránh bị bức hại.

Sau đó anh ta nói: “Bác thật sự là một người tốt. Trong những năm làm công việc này, cháu chưa từng gặp ai mà tốt như bác. Mọi người đều cố gắng vắt kiệt từng đồng của người khác, nhưng bác thì ngược lại. Chúng cháu rất cảm động.”

Vài ngày sau, người tài xế quay lại thăm tôi. Cậu ấy ngạc nhiên khi thấy tôi hồi phục rất nhanh và nói: “Các vết thương của bác đã lành lặn một cách nhanh chóng và thậm chí không cần nhập viện điều trị. Đây thật sự là một phép màu!”

Vợ tôi nhân dịp này đã nói cho cậu ấy nghe về sự tốt lành của Đại Pháp và giúp cậu thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Một người bình thường sẽ mất hơn 6 tháng để hồi phục sau một tai nạn nghiêm trọng nhưng tôi đã hồi phục chỉ sau 38 ngày.

Điều này thật sự là một kỳ tích!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/12/346750.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/28/164024.html

Đăng ngày 3-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share