Bài viết của một học viên ở Bình Độ, Tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-5-2017]Tôi là một nông dân 65 tuổi ở thành phố Bình Độ, Tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Năm 1999, tôi bị chuẩn đoán mắc bệnh lao phổi giai đoạn cuối. Hầu hết các nang phổi của tôi đều bị thoái hóa. Bệnh viện nói rằng họ không thể làm gì được nữa và đã khuyên gia đình tôi chuẩn bị hậu sự cho tôi.

Nhưng tôi đã rất may mắn khi đắc Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2002. Chỉ chưa tới nửa năm, Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể tôi và ban cho tôi một cuộc đời mới. Kể từ đó đến nay 15 năm đã trôi qua và tôi vẫn sống rất vui vẻ khỏe mạnh.

Tuyệt vọng khi mắc bệnh lao giai đoạn cuối

Tôi kết hôn lúc 26 tuổi. Sau đó 3 năm, sức khỏe của tôi bắt đầu suy giảm. Tôi bị mất sức vì những cơn ho kéo dài liên tục. 5 năm sau, tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ hơn. Tôi thậm chí bắt đầu ho ra máu.

Bệnh viện chuẩn đoán tôi mắc bệnh lao và đề nghị nhập viện. Bác sĩ cũng khuyên gia đình tôi mua nhiều thực phẩm dinh dưỡng để bồi bổ cho tôi. Lúc đó, tôi là cha của hai đứa trẻ, đứa lớn nhất được sáu tuổi và đứa nhỏ hơn chỉ mới lên hai. Nhà chúng tôi hầu như không có đủ thức ăn để sống qua ngày.

Các bác sĩ đưa vợ tôi về nhà để chăm sóc cho bọn trẻ và họ đề nghị chăm sóc cho tôi trong bệnh viện. Tôi nằm viện điều trị tổng cộng là 5 tháng.

Khi tôi được xuất viện, các bác sĩ tốt bụng đã dặn dò tôi nhiều lần: “Đừng có gắng sức quá. Anh chỉ nên về nhà nghỉ ngơi.”

Kể từ đó, gánh nặng kinh tế của cả nhà đè lên vai vợ tôi. Khoảng 20 năm sau, trong nửa đầu năm 1998, tôi bắt đầu bị sốt cao và ho ra một ít máu. Lúc đó tôi nghĩ đây chỉ là bệnh viêm họng và không để ý gì nhiều. Vì vậy, tôi chỉ uống một ít thuốc trị viêm họng.

Sốt cao và ho không dứt nên tôi đi khám bệnh ở vài bệnh viện địa phương nhưng các bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.

Sau đó, tôi vẫn bị sốt cao và ho ra rất nhiều máu. Tôi cảm thấy như lồng ngực của mình bị xiết chặt và cổ họng thì như bị ngạt. Lúc đó tôi mới nhận ra tình trạng của mình đã trầm trọng đến mức nào.

Gia đình hối thúc tôi đi kiểm tra sức khỏe toàn diện ở một bệnh viện lớn. Kết quả chuẩn đoán là tôi bị bệnh lao phổi giai đoạn cuối. Các bác sĩ nói với con gái tôi rằng tôi phải nằm viện điều trị. Khoảng hai tháng sau, sức khỏe của tôi ổn định và tôi về nhà.

Việc này tái diễn nhiều lần. Mỗi lần như vậy sức khỏe tôi càng tệ hơn trước. Nó cứ kéo dài như thế khoảng hơn một năm.

Mùa xuân năm 1999, tôi đã ho ra khá nhiều máu và bị bất tỉnh vài lần.

Cũng năm đó vào một ngày mùa thu khi không có ai ở nhà, tôi cảm thấy đói vì vậy khi tìm thấy một cái bánh bao mặn, tôi đã ăn nó. Đã hơn mười năm rồi kể từ khi tôi ăn thức ăn có chứa muối. Khoảng 10 phút sau khi ăn xong cái bánh, tôi không thể cử động được.

Sau đó, tôi bắt đầu ho ra nhiều đống máu và kéo dài khoảng nửa tiếng cho đến khi tôi ngất đi.

Tại bệnh viện, các bác sĩ phát hiện ra phổi của tôi đã thoái hóa đến mức như các mạng nhện, một tình trạng còn được gọi là xơ hóa.

Họ tuyên bố rằng tôi không thể phẫu thuật, thậm chí nếu cuộc phẫu thuật thành công, gia đình chúng tôi cũng không đủ khả năng chi trả. Tiền tiết kiệm của chúng tôi đã cạn kiệt. Cuối cùng vợ tôi phải nhờ cậy người thân và bạn bè giúp đỡ. Chúng tôi mắc nợ chồng chất.

Tôi được cho về nhà nằm chờ chết. Các bác sĩ chỉ tiêm thuốc và cho thuốc uống để duy trì tình trạng của tôi.

Ở nhà, tôi không thể nằm xuống vì sẽ bị khó thở nếu nằm như vậy. Trong suốt 4 năm từ năm 1999 cho đến năm 2002, tôi đã không thể ngủ nằm trên giường của mình.

Thể trạng tương ứng với chiều cao 1m72 của tôi đã giảm xuống còn khoảng 36kg. Tôi không thể tự mình làm bất cứ việc gì. Vợ và các con tôi phải đảm đương hết mọi việc, bao gồm cả việc chăm sóc vệ sinh thân thể cho tôi.

Tôi rơi vào trạng thái rất yếu ớt, thậm chí các bác sĩ đã bắt đầu do dự khi đến tiêm thuốc cho tôi.

Trong những năm đó, tôi thấy vợ tôi ngày càng tiều tụy và đối với tôi mỗi ngày trôi qua dài như một năm. Tôi ý thức được rằng mình đang đẩy gia đình xuống bờ vực. Những suy nghĩ bi quan tiêu cực xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cảm thấy mình vô dụng và tuyệt vọng.

Tôi thật sự đã muốn kết liễu cuộc đời và đã từng tự tử nhiều lần nhưng luôn được phát hiện và được cứu sống kịp thời.

Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và Sư phụ ban cho tôi một lá phổi mới

Ngày 22 tháng tư năm 2002 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên, bởi đó là ngày mà tôi được ban cho một cuộc đời mới.

Ngày hôm đó, vợ tôi đã gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tin tức về bệnh tật và tình trạng tuyệt vọng của tôi đã được lan truyền rộng rãi. Người học viên Đại Pháp đó thuyết phục vợ tôi để tôi luyện Pháp Luân Công.

Anh ấy đưa cho vợ tôi một bộ các băng ghi âm giảng chân tướng có những câu chuyện nói về Pháp Luân Đại Pháp và môn tu luyện được đón chào và ủng hộ trên toàn thế giới ra sao.

Tôi nhận lấy các băng ghi âm với sự do dự vì cơ bản là tôi đã từ bỏ hy vọng vào bản thân mình. Nhưng tôi đã nghe các câu chuyện thần kỳ và cảm thấy rất tốt.

Ngày hôm sau, người học viên đó đến nhà tôi và nói về Đại Pháp một cách chi tiết. Khi tôi chăm chú lắng nghe thì cảm giác rất ấm áp và như có ánh sáng rực rỡ chảy qua cơ thể của mình.

Trước khi rời đi, anh ấy tặng tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và một băng ghi hình các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Sau hai ngày nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi hết bị ho ra máu. Sau đó, tôi dần dần cảm thấy ngày càng khỏe hơn.

Không lâu sau, các học viên đến nhà và dạy tôi bốn bài công pháp đầu tiên. Họ mong tôi có thể sớm đi lại được. Một học viên nói: “Nếu anh muốn học bài công pháp thứ 5, hãy đến nhà tôi cùng tập.”

Một buổi tối năm 2002, như thường lệ tôi ngủ với chân thò ra khỏi chăn thì thấy Sư phụ đi về phía mình và cảm giác như Ngài vỗ nhẹ vào chân tôi ra hiệu cho tôi đứng dậy.

Sư phụ đưa tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy cơ thể mình bay lên khỏi mặt đất. Sau đó chúng tôi đến một cánh đồng mà các vị Phật, Đạo, Thần đã ngồi sẵn thành vòng tròn. Tôi tìm thấy một chỗ trống và ngồi xuống.

Sư phụ đứng trước mặt tôi, Ngài nhìn tôi và bắt đầu chầm chậm chuyển động tay của Ngài ra phía trước và phía sau, trước tiên là hướng ngang sau đó hướng dọc, ngang qua ngực tôi và xuống dưới chân tôi. Bàn tay Ngài vô cùng ấm áp dễ chịu.

Sau đó, Sư phụ nói “Bây giờ thì con đã khỏe rồi. Thiên mục của con cũng được khai mở. Con có thể rời khỏi đây.”

Khi thức dậy, tôi nói với vợ tôi rằng: “Anh đã hồi phục rồi. Sư phụ đã điều chỉnh lồng ngực của anh và ban cho anh một lá phổi mới. Ngài cũng điều chỉnh chân cho anh. Bây giờ anh có thể đứng dậy và đi lại được.”

Vì vậy tôi đã cố gắng hết sức để ra khỏi giường và học cách đi lại từng bước một cho đến khi tôi có thể bước đi một đoạn khoảng hơn 30 mét trong vòng 3 đến 4 ngày.

Khi tôi đi ra khỏi nhà, hàng xóm của tôi thảy đều kinh ngạc. Họ biết là tôi bị bệnh nằm liệt giường khoảng 4 năm nay.

Khi biết rằng tôi được cứu là nhờ Pháp Luân Đại Pháp, họ đều nhất loạt đồng ý “Pháp Luân Đại Pháp thật sự kỳ diệu! Quả thật là thần kỳ!”

Bốn tháng sau đó, vào một ngày sau khi vụ mùa thu hoạch mùa thu kết thúc, các học viên rủ tôi đến nhà một học viên ở cách xa hơn 16km để học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm.

Mặc dù ban đầu tôi không yên tâm và do dự, hơn nữa gia đình tôi cũng lo lắng, nhưng tôi đã bí mật cầu xin Sư phụ giúp đỡ và gia trì để tôi đã có thể thực hiện chuyến đi thành công. Tôi đã đến nhà người học viên cách nhà tôi hơn 16km mà không gặp vấn đề gì.

Một kỳ tích khác cũng đã xảy ra. Tôi đã không đi xe đạp khoảng hơn 10 năm, nhưng vài ngày sau khi tôi đến nhà người học viên đó lần nữa, tôi quyết định đạp xe tới đó và đã làm được tựa như cưỡi trên gió.

Tôi thật sự vui mừng khi có cuộc đời thứ hai mà Sư phụ ban cho.

Sư phụ dạy tôi đọc Chuyển Pháp Luân

Kể từ khi tôi bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi, và tôi đã nhìn thấy rất nhiều thứ.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công được khoảng 7 hoặc 8 ngày, thì Pháp thân của Sư phụ với mái tóc xoăn màu xanh dương và mặc áo cà sa vàng, đã đến thăm tôi.

Nhưng tôi đã không biết đó là Sư phụ, bởi trước đây, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Sư phụ.

Tuy nhiên, một thời gian sau tôi lại nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ lần nữa. Lúc này, đột nhiên tôi biết đó là Sư phụ vì nhớ ra rằng mình đã xem băng hình thấy Sư phụ làm đại thủ ấn trước các bài giảng của Ngài.

Bởi vì tôi lớn lên trong một gia đình nghèo và không biết chữ nên lúc đầu, tôi chỉ có thể nghe bài giảng của Sư phụ từ băng ghi hình hoặc nhờ người nhà đọc sách cho tôi.

Khi học Pháp nhóm cùng các đồng tu, tôi thường phải bỏ qua lượt đọc của mình. Tôi cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân trước mặt và thấy mỗi chữ tỏa ra các ánh sáng màu đỏ, cam, xanh lá cây, xanh dương, chàm, tím nhưng không đọc được chữ.

Tôi rất buồn và âm thầm quyết tâm rằng phải học đọc chữ.

Sư phụ đã ghi nhận sự quyết tâm của tôi. Một buổi sáng mùa xuân năm 2003, tôi mở cuốn sách Chuyển Pháp Luân ra và mơ hồ nhận ra Sư phụ đang đứng bên cạnh tôi. Sư phụ giúp tôi đọc từng từ trong cuốn sách.

Sư phụ dạy tôi liên tục trong vòng 3 năm cho đến khi tôi có thể đọc được từng chữ trong cuốn sách chính và các kinh văn khác của Ngài.

Những gì tôi kể ra ở trên là tất cả kinh nghiệm cá nhân của tôi. Tôi chân thành hy vọng câu chuyện của tôi có thể giúp cho những ai vẫn còn đang lạc lối trong thế giới này nhanh chóng biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp để có thể chọn cho mình một tương lai tốt đẹp và tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/13/346890.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/21/163945.html

Đăng ngày 28-6-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share