Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
Năm nay tôi 66 tuổi, hiện đang sống ở tỉnh Sơn Đông thuộc phía đông của Trung Quốc. Dưới đây, tôi xin chia sẻ Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi và em dâu tôi như thế nào.
Ốm liệt giường
Năm 1997, tôi bị thoát vị đĩa đệm và phải nằm liệt giường. Nghĩ rằng về cơ bản mình đã bị liệt nên tôi rất tuyệt vọng và không biết phải làm gì.
Một hôm, bác sỹ châm cứu của tôi kể cho tôi nghe về một môn thiền định. Ông nói: “Nó rất tốt, tôi đã chứng kiến nhiều người hồi phục sức khỏe nhờ tập môn này. Nó cũng rất kỳ diệu, có người bị đau chân không đi được, bây giờ họ đã có thể đi lại được. Chị có muốn thử không?”
Môn thiền định mà ông nói đến chính là Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi tự hỏi mình có thể học môn này ở đâu, thì tôi phát hiện chị gái tôi và cả gia đình của chị đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chị nói: “Em hãy đến chỗ chị, chị sẽ hướng dẫn các động tác luyện công cho em.”
Lúc đó, gia đình tôi quản lý một cửa hàng tạp hóa và công việc kinh doanh của chúng tôi rất tốt. Khi tôi kể cho chồng nghe về lời mời của chị gái, anh nói: “Anh không quá bận tâm về công việc kinh doanh của chúng ta. Sức khỏe của em quan trọng hơn tiền bạc.” Vì vậy, anh đã treo tấm biển “Cần bán lại cửa hàng”, và không lâu sau đã có người hỏi mua nó.
Sau đó, tôi cùng chồng và con gái đã đến nhà của chị gái tôi. Buổi trưa hôm đó, chúng tôi đến một điểm luyện công ở một trường học để học các bài công pháp.
Ngoài luyện công, chúng tôi cũng bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Đúng như những gì vị bác sỹ châm cứu đã nói, cơn đau của tôi biến mất và tôi đã có thể đi lại được như một người trẻ tuổi. Cả gia đình tôi đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí một số người họ hàng của chúng tôi còn bước vào tu luyện.
Quyết tâm
Tôi tu luyện được hai năm thì cuộc bức hại Pháp Luân Công xảy ra ở Trung Quốc. Giống như nhiều học viên khác ở Trung Quốc, tôi đã phải chịu đựng đủ loại ngược đãi, kể cả bị bắt bớ và tống giam phi pháp.
Thời gian đó, chị gái thứ ba của tôi, cũng là học viên Pháp Luân Công, đang sống cùng tôi. Một hôm, cảnh sát đến nhà và bắt cóc chị đến trại tạm giam. Chị tôi sợ hãi đến nỗi triệu chứng bệnh tim của chị đã tái phát, nhưng cảnh sát vẫn tiếp tục thẩm vấn chị và bắt chị khai ra những học viên Pháp Luân Công khác và nơi ở của họ. Vì bị tra tấn dã man, đồng thời phải chịu áp lực lớn về tinh thần, nên tình trạng sức khỏe của chị tôi ngày càng xấu đi. Cuối cùng, chị đã qua đời.
Cảnh sát cũng thường xuyên đến nhà quấy nhiễu tôi, vì vậy tôi buộc phải rời khỏi nhà và đến một thành phố khác. Năm 2004, một đồng tu nói với tôi rằng chúng tôi cần làm tư liệu để giảng chân tướng cho người dân về Pháp Luân Đại Pháp, vạch trần những tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ, đồng thời nói cho người dân biết ĐCSTQ đã bức hại học viên Pháp Luân Công như thế nào. Cô nói: “Hiện tại, chúng ta phải đi lấy tư liệu giảng chân tướng ở một thành phố khác, nhưng việc đi lại cũng phải mất cả ngày trời. Vì vậy, chị có sẵn lòng giúp chúng tôi sản xuất tư liệu ở đây không?”
Tôi đã chấp nhận lời đề nghị của đồng tu ấy. Ngày hôm sau, một đồng tu khác đến hướng dẫn tôi cách làm tư liệu. Sau một vài lần thử và mắc lỗi, cuối cùng tôi đã có thể tự in được tài liệu. Nhìn chỗ tài liệu với những hình ảnh bắt mắt và được đóng lại cẩn thận, tôi thấy rất vui. Tôi biết rằng chúng sẽ giúp rất nhiều người minh bạch chân tướng.
Năm 2008, khi chúng tôi đến vùng nông thôn để phân phát tài liệu, có người đã trình báo tôi với cảnh sát. Tôi bị bắt và bị giam giữ tại một trại lao động cưỡng bức trong vòng 15 tháng. Tôi bị tra tấn, tẩy não, và trở nên suy kiệt. Thậm chí lúc tôi đã được thả về nhà, chồng và con gái tôi vẫn còn lo lắng cho tôi.
Tôi biết rằng mình có được thân thể khỏe mạnh là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy không gì có thể cản trở tôi tu luyện và tin vào Đại Pháp. Ngay khi trở về nhà, tôi đã luyện công trở lại. Cả chồng và con gái tôi đều vui mừng vì thấy sức khỏe của tôi hồi phục nhanh chóng. Họ không những giúp tôi sản xuất tư liệu mà còn kể cho mọi người nghe về câu chuyện của tôi. Sau khi nghe nói về sự hồi phục kỳ diệu của tôi, nhiều người quen của chúng tôi đã không còn tin vào những tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp nữa.
Em dâu
Em dâu tôi bị đau cổ và được chẩn đoán là có một khối u. Bệnh viện địa phương không biết cách điều trị căn bệnh này, vì vậy các bác sỹ đã khuyên em dâu tôi đến một bệnh viện ở Bắc Kinh.
Trên chuyến tàu đến Bắc Kinh, em đã gọi điện cho tôi và kể cho tôi nghe mọi chuyện. Trước đây, tôi đã hồng Pháp cho em nhưng em không dám nghe bởi vì em rất sợ cuộc bức hại ở Trung Quốc. Em vẫn nhớ tôi đã từng nói với em rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt.
Em nói: “Bây giờ thì em đã hiểu tại sao chị lại yêu thích Pháp Luân Đại Pháp đến vậy. Chị có nghĩ rằng niệm những chữ mà trước đây chị nói với em có thể giúp ích cho em không?” Mặc dù em không trực tiếp nói những cụm từ ấy qua điện thoại, nhưng tôi biết rằng em muốn nhắc đến chín chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo”
Tôi nói đúng vậy và bảo em hãy liên tục niệm những chữ này.
Sau khi em đến bệnh viện, các bác sỹ kiểm tra và nói rằng tình trạng sức khỏe của em đã tốt lên. Một bác sỹ nói: “Khối u bây giờ đã rất nhỏ. Tôi nghĩ rằng cô không cần làm phẫu thuật.” Sau đó, bác sỹ đã cho phép em dâu tôi về mà thậm chí không cần kê đơn thuốc.
Không lâu sau, em dâu tôi đã hoàn toàn hồi phục. Chồng của em rất cao hứng. Chú ấy đã gọi điện cho tôi và nói: “Cảm ơn chị rất nhiều”, sau đó chú ấy còn hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/27/344796.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/25/163988.html
Đăng ngày 6-7-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.