Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc.

[MINH HUỆ 07-05-2017] Năm 2005, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Đầu năm 2006, sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của tôi đã hồi phục.

Tôi chân thành cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Công, vì đã cứu sống tôi và cho tôi một gia đình hạnh phúc.

Quay lưng với Đại Pháp

Năm 2005, tôi làm việc tại một doanh nghiệp nước ngoài, chồng tôi làm nghề lái xe chở hàng, còn con trai chúng tôi đang học mẫu giáo. Gia đình chúng tôi có một cuộc sống rất hạnh phúc và mãn nguyện

Lúc ấy, do bị đầu độc bởi những chiến dịch tuyên truyền vu khống về Pháp Luân Công trên các phương tiện thông tin truyền thông, nên tôi rất có định kiến đối với Đại Pháp. Hồi tôi mua ô tô, một học viên Pháp Luân Công đã tặng tôi một chiếc bùa hộ mệnh và khuyên tôi thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng tôi không những đã từ chối mà còn lăng mạ cô ấy.

Vài tháng sau, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Chi phí điều trị ở thành phố rất đắt đỏ, cho nên tôi đã chuyển về điều trị ở quê nhà.

Một học viên Pháp Luân Công khác đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi và nói rằng sức khỏe của tôi sẽ tốt lên nếu tôi thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Nhưng vì hoàn toàn bị tẩy não bởi những chiến dịch tuyên truyền của ĐCSTQ, nên tôi đã bỏ lỡ cơ duyên. Thậm chí, lúc ấy chồng tôi còn nói: “Điều ấy chẳng có cơ sở khoa học nào. Niệm mấy chữ đó thì có tác dụng gì?”

Sau đó, tình trạng sức khỏe của tôi ngày càng xấu, tôi thậm chí còn bị rơi vào trạng thái hôn mê khi ở trong bệnh viện. Bác sỹ nói rằng tôi không còn hy vọng sống và bảo gia đình tôi hãy chuẩn bị cho tang sự. Sau khi chồng tôi khóc lóc nài nỉ, bác sỹ mới miễn cưỡng cho tôi dùng máy thở ôxy. Thậm chí, họ còn nói rằng chuyển đến bệnh viện lớn hơn cũng chỉ vô ích mà thôi.

Tận sau nửa đêm, tôi mới được chuyển đến một bệnh viện ở thành phố. Sau khi điều trị ở phòng cấp cứu, một bác sỹ bảo gia đình tôi hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất bởi chỉ số tiểu cầu của tôi đã xuống dưới mức 10.000. (Chỉ số bình thường là 150.000 – 400.000)

Sau đó, người học viên trước đây từng giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi đến thăm tôi và nhắc tôi niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Bởi vì không còn gì để mất nữa nên tôi đã bắt đầu niệm.

Gia đình tôi đã phải vất vả vay mượn để có đủ tiền trả chi phí điều trị cho tôi. Riêng chi phí hôm tôi đến cấp cứu đã hết 10.000 nhân dân tệ. Sau đó, bệnh viện yêu cầu chúng tôi nộp thêm tiền bởi tôi cần truyền thêm máu. 400 cc máu hết 2.400 nhân dân tệ, đây là số tiền quá lớn đối với gia đình tôi.

Để tiết kiệm tiền, tôi hỏi bác sỹ chính liệu tôi có thể ăn uống để bồi bổ thay vì phải truyền máu hay không. Nhưng bác sỹ không đồng ý, không những vậy, ông còn đề nghị tôi ở phòng bệnh đặc biệt vì hệ miễn dịch của tôi rất yếu. Nhưng tôi không thể nghe theo lời bác sỹ, bởi nếu vậy, gia đình tôi sẽ không có khả năng chi trả viện phí cho tôi.

Đồng hóa với Đại Pháp

Chồng tôi rất tuyệt vọng. Sau khi tranh luận với bác sỹ, anh ngồi hút thuốc ở sảnh bệnh viện và tình cờ gặp một học viên Pháp Luân Công.

Người học viên đó nói: “Tôi đã từng phải dùng rất nhiều thuốc, nhưng 10 năm nay, kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không phải dùng tới một viên thuốc nào. Một người hàng xóm của tôi cũng bị mắc bệnh bạch cầu, nhưng từ khi tu luyện, anh ấy cũng không phải dùng thuốc nữa.”

Chồng tôi kể cho tôi nghe về chuyện này và bảo tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Anh thậm chí còn niệm cùng tôi.

Ngày hôm sau, sức khỏe của tôi đã ổn định. Chỉ số tiểu cầu của tôi tăng lên 80.000. Bác sỹ chính và một nhóm bác sỹ thực tập vô cùng ngạc nhiên khi xem kết quả thử máu của tôi. Trong suốt 40 năm hành nghề y, bà chưa từng gặp trường hợp nào như thế này. Sau đó, họ đã đến hỏi tôi để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bởi vì lúc ấy trong lòng còn sợ hãi nên tôi không dám nói cho họ sự thật, nhưng từ trong nội tâm, tôi biết rằng chỉ cần niệm những chữ thần thánh ấy, tôi sẽ được bình an.

Sau đợt điều trị hóa chất đầu tiên, tôi bắt đầu đọc các sách của Đại Pháp và luyện công. Mặc dù sức khỏe của tôi đã ổn định, nhưng theo lịch trình, tôi vẫn vào viện để điều trị đợt hai.

Một phụ nữ làm lao công ở bệnh viện, là người theo đạo Cơ Đốc, đã khuyên tôi đi nhà thờ. Khi tôi nói rằng tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, bà liền không vui. Bà nói to: “Học viên Pháp Luân Đại Pháp không đến bệnh viện. Sao cô lại ở đây?”

Bỗng nhiên bị bà lao công làm cho nghẹn họng, tôi thầm nghĩ: “Ừ nhỉ, tại sao mình lại ở đây?” Sau đó, tôi lập tức quyết định sẽ không đến bệnh viện nữa.

Tôi đã đốt hết thuốc bệnh viện cho và không bao giờ quay lại để điều trị hóa chất nữa. Khi chồng tôi phàn nàn về quyết định của tôi, mẹ tôi liền nói: “Chi phí điều trị quá đắt so với thu nhập của gia đình ta. Nhiều người nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà đã được cứu sống, vì vậy, hãy cứ để vợ con tự quyết định.”

Mười hai năm đã trôi qua, bây giờ sức khỏe của tôi còn tốt hơn hồi tôi còn trẻ. Tôi đã tăng cân trở lại và mọi người đều nói rằng trông tôi xinh đẹp hơn trước.

Con trai tôi trưởng thành trong Pháp

Năm 2006, khi tôi bắt đầu bước vào tu luyện, con trai tôi mới được 6 tuổi. Cháu rất còi và ốm yếu. Cháu bị bệnh dạ dày và phải dùng rất nhiều thuốc. Hàng ngày, tôi đều đọc Pháp cho con nghe. Không lâu sau, cháu cũng không cần phải dùng thuốc nữa.

Khi cháu bắt đầu biết đọc, tôi và cháu cùng luân phiên nhau đọc Pháp. Trước khi vào lớp một, cháu đã có thể đọc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Thậm chí, cháu còn đọc cho bố cháu nghe các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm II.

Chồng tôi từng bị đầu độc bởi các chiến dịch tuyên truyền của chính phủ nên anh chưa bao giờ ủng hộ Đại Pháp. Tuy nhiên, sau khi bệnh bạch cầu của tôi được chữa khỏi, anh đã thay đổi thái độ. Anh không phản đối tôi đọc Pháp cho con trai nữa. Anh còn vô cùng kinh ngạc bởi con trai tôi có thể tự đọc rất trôi chảy.

Một lần, con trai tôi bị sốt cao, hai má đỏ bừng. Chồng tôi hốt hoảng muốn đưa cháu vào bệnh viện, nhưng tôi đã ngăn lại và bảo con trai cùng tôi nhẩm Hồng Ngâm. Sau chưa đầy mười phút, cả người cháu bắt đầu vã mồ hôi. Chồng tôi còn cố giữ cho cháu tỉnh táo để cháu có thể tiếp tục đọc.

Khi bắt đầu đi học, lúc ấy cả lớp vẫn chưa được học chữ, nhưng con trai tôi đã giúp cô giáo đọc tên và phát bài tập về nhà cho các bạn. Cô giáo rất ngạc nhiên khi con trai tôi biết nhiều chữ như vậy, cô nói với cháu: “Nếu bạn nào trong lớp cũng giống con, thì cô sẽ rất yên tâm.”

Con trai của tôi rất lương thiện và có nhận thức tốt về công lý. Khi còn nhỏ, cháu muốn trở thành cảnh sát để đi bắt kẻ xấu. Khi các luật sư biện hộ cho người tốt bị làm cho “mất tích”, cháu muốn trở thành tổng thống để có thể điều hành chính sách tốt hơn. Cháu muốn giúp mọi người chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt.

Mỗi học sinh ngồi trên ghế nhà trường đều phải gia nhập Đội Thiếu nhiên và đeo khăn quàng đỏ. Nhưng con trai tôi đã nhờ tôi viết cho cô giáo một lá thư xin không vào Đội. Cả cô giáo và hiệu trưởng của cháu đều đồng ý. Khi lên cấp hai, cháu cũng không vào Đoàn, chồng tôi đã gọi điện cho cô giáo để trao đổi với cô về quyết định này.

Con trai tôi rất khỏe mạnh và rắn chắc. Ba năm liền, cháu giành vị trí quán quân giải chạy 800 mét. Năm học lớp 7, cháu còn được khen thưởng là học sinh giỏi.

Hiện tại, học thêm đã thành phong trào, nhưng con trai tôi không đi học mà ở nhà học Pháp và luyện công cùng tôi. Hàng ngày chúng tôi đều đọc Chuyển Pháp Luân. Cháu đã đọc hơn 40 cuốn sách các bài giảng Pháp của Sư Phụ.

Chồng tôi bước vào tu luyện

Vì lớn lên trong văn hóa đảng nên chồng tôi trờ thành một người vô thần. Anh vẫn còn hoài nghi về Pháp Luân Công mặc dù anh đã tận mắt chứng kiến những lợi ích mà tôi được hưởng từ Đại Pháp.

Tuy nhiên, sau khi tôi hồi phục sức khỏe, anh đã ủng hộ tôi tu luyện. Anh cũng không phản đối tôi luyện công và học Pháp cùng con trai.

Tháng 10 năm 2010, tôi bị bắt lần thứ ba và bị đưa đến một trung tâm tẩy não cách nhà gần 1000 km. Chồng tôi đã gửi con trai chúng tôi ở nhà một người bạn và đi đến văn phòng chánh thanh tra, văn phòng kháng cáo, và sở cảnh sát để yêu cầu thả tôi.

Theo gợi ý của cảnh sát địa phương, chồng tôi quyết định đến thăm tôi ở trung tâm tẩy não. Năm ngày sau khi tôi bị bắt, chồng tôi và một đồng tu đã rời khỏi nhà sau lúc nửa đêm. Vì lo lắng cho tôi mà nhiều hôm anh không ngủ được. Do vậy, lúc lái xe, chồng tôi rất buồn ngủ và mệt mỏi. Mỗi lần ngủ gật sau tay lái, anh lại cảm thấy có ai đó gõ vào đầu để đánh thức anh. Việc này xảy ra rất nhiều lần. Sau đó, anh ngộ ra rằng Sư phụ đang bảo hộ cho anh.

Sáng sớm tinh mơ, chồng tôi và đồng tu đã lái xe đến nơi. Họ không biết trung tâm tẩy não ở đâu, lúc đó trời vẫn còn quá sớm nên cũng không có ai để hỏi thăm. Người đồng tu nói rằng họ chỉ có thể cầu Sư phụ giúp đỡ.

Chồng tôi liền lái xe lòng vòng, một lúc sau, họ bỗng dừng lại ở ngay trước trung tâm tẩy não.

Chồng tôi yêu cầu trung tâm tẩy não thả tôi ra và hỏi người đứng đầu trung tâm về tình hình của tôi. Họ nói với anh rằng họ sẽ chiếu cố cho tôi. Anh liền đập bàn và hét to: “Các ông có chiếu cố được cho vợ tôi nếu cô ấy bị ốm không? Các ông có ký giấy bảo đảm cho sức khỏe của vợ tôi trong lúc cô ấy bị giam giữ ở đây không?”

Cuối cùng, chồng tôi đã được phép vào thăm tôi ở trong phòng giam mặc dù trung tâm tẩy não chưa từng có tiền lệ nào như vậy. Anh bước vào, quỳ gối xuống, và nói: “Vào ngày chúng ta kết hôn, anh đã hứa là sẽ chăm sóc tốt cho em, nhưng anh đã không làm được điều đó.”

Sau nhiều lần thương lượng kéo dài, cuối cùng trung tâm tẩy não đã đồng ý thả tôi. Đó là nhờ sự phối hợp tốt của các đồng tu địa phương, họ đã dựng biểu ngữ giảng chân tướng về cuộc bức hại, viết thư, gọi điện đến các quan chức chịu trách nhiệm, và cùng nhau phát chính niệm.

Khi chồng tôi dìu tôi xuống cầu thang, anh nói: “Anh đã thực sự cảm nhận được sự tồn tại của Thần Phật. Từ ngày hôm nay, anh sẽ bước vào tu luyện.”

Khi tôi bị bắt lần thứ tư, chồng tôi đã mang tất cả giấy tờ khám sức khỏe của tôi đến đồn công an và yêu cầu họ thả tôi. Anh nói với cảnh sát: “Tôi ủng hộ Pháp Luân Công. Nhờ có Đại Pháp mà gia đình tôi được hạnh phúc. Theo hiến pháp, Pháp Luân Công cũng không bị liệt vào danh sách tà giáo. Nếu vợ tôi bị giam giữ và xảy ra vấn đề gì về sức khỏe, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”

Một điều kỳ diệu là bất cứ chồng tôi đi đâu, dù đi hay dù về, lúc nào cũng có người thuê anh chở hàng, vì vậy anh luôn có cơ hội làm việc để kiếm sống. Sư phụ cũng đã mở thiên mục cho anh và để cho anh nhìn thấy rằng tôi vẫn an toàn.

Chồng tôi bắt đầu hút thuốc khi mới 13 tuổi và uống rượu khi 14 tuổi. Nhưng không lâu sau khi anh bắt đầu tu luyện, anh đã hoàn toàn cai được cả hai thứ. Anh rể của anh đã từng khinh rẻ anh, nhưng bây giờ thậm chí còn khen ngợi anh và còn bảo hai con trai hãy noi gương theo chú.

Trước khi tu luyện, cơ bắp của chồng tôi khá nhão. Nhưng bây giờ, cơ thể anh rất rắn chắc mặc dù anh đã gần 50 tuồi. Một lần, anh chở hàng đến một cửa hàng thuốc Trung y, một bác sỹ Trung y bắt mạch cho anh và nói rằng nhất định anh đang luyện khí công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/7/346766.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/18/163886.html

Đăng ngày 24-6-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share