Do bà Trương ở thành phố Thông Hóa, tỉnh Cát Lâm kể, con gái ghi lại

[MINH HUỆ 12-5-2017] Vào buổi chiều ngày 5 tháng 5 năm 2017, một trận bão dữ dội đã tràn vào thành phố Thông Hoá, tỉnh Cát Lâm. Những trận mưa xối xả đã làm ngập cả một vùng và những tấm bảng hiệu, can nhựa, thậm chí là cả những cái nhà kho nhỏ bị dòng nước cuốn trôi nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất. Do không có chuẩn bị trước, tôi đã không mang áo mưa hay ô trên đường từ nhà con gái trở về nhà. Tôi đã về được tới nhà an toàn và ngạc nhiên khi phát hiện thấy quần áo trong của tôi vẫn hoàn toàn khô ráo.

Mọi người thường thân mật gọi tôi là Mẹ Trương. Tôi năm nay 80 tuổi, người gầy gò thấp bé và chỉ cao 1m45. Tôi tin rằng mình đã được Sư phụ Đại Pháp bảo vệ an toàn trong cơn bão, vì thế tôi đã kể chuyện này với con gái tôi và nhờ cháu viết ra để bày tỏ lòng cảm kích của tôi gửi tới Sư phụ vì đã bảo hộ an toàn cho tôi trong cơn bão đó.

f6dd51e164866c858f48dd45473d895f.jpg

7598cf5ea91dfe5a3a7013ffa9289d70.jpg

9c5fc487b4c13dd1d9f587bb6a22a68c.jpg

fadca5c6d2b1262b66ace8c153154f8f.jpg

Thành phố Thông Hóa sau cơn bão mạnh vào ngày 5 tháng 5 năm 2017

Vào ngày mùng 5 tháng 5, tôi đã tới nhà con gái tôi để trông cháu. Khi tôi chuẩn bị ra về thì con gái tôi khuyên tôi ở lại vì trời bắt đầu chuyển xấu. Cháu cảm thấy không yên tâm khi để tôi ra về trong thời tiết như thế. Nhưng tôi vẫn kiên quyết ra về, thậm chí còn không cả cầm theo ô mà con gái tôi đưa cho.

Không lâu sau, tôi nhìn thấy những đám mây đen ùn ùn kéo tới, gió bắt đầu thổi và trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn gió mỗi lúc càng trở nên mạnh hơn và mưa đổ xuống như trút nước, thậm chí nếu có mang theo ô thì tôi cũng không thể cầm giữ được trong cơn gió mạnh như thế.

Trời đất trở nên mù mịt, những cơn cuồng phong gào thét tạo ra những âm thanh đáng sợ và cuốn tung mọi thứ ném vào trong không trung. Mọi người đi đường đều vội vàng chạy tìm nơi trú ẩn. Lúc này, quần và giày của tôi từ đầu gối trở xuống đã trở nên ướt sũng.

Tình huống trước mắt khiến tôi không biết phải làm sao. Bây giờ, việc quay trở lại nhà con gái còn khó nói gì đến việc tiếp tục đi về nhà tôi. Sự lựa chọn nào cũng đều là nguy hiểm cả.

Con gái tôi gọi điện và nói: “ Trên mạng Wechat (một trang mạng xã hội) có đăng những đoạn video và những bức ảnh chụp cho thấy những cây cổ thụ có đường kính tới 50 cm đã bị những cơn cuồng phong quật bật cả gốc và những biển hiệu, nhà kho nhỏ và những vật dụng khác nằm ngang dọc tứ tung trên mặt đất, tình hình vô cùng nguy hiểm.”

Vì không muốn con gái lo lắng, nên tôi đã trả lời: “Mẹ có tiền đi taxi rồi, đừng lo.”. Thực ra trong túi tôi lúc đó không có lấy một xu. Sau khi tắt máy, con gái tôi lại gọi lại nhưng tôi không nghe.

Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh và sợ, nhưng sau đó tôi bắt đầu nghĩ về Pháp Luân Công. Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, con đang bị kẹt trong cơn bão. Xin giúp con về được nhà an toàn.”

Cứ cầu xin như thế vài lần, tôi đã bình tĩnh trở lại và có một cảm giác hoàn toàn khác – bình tĩnh và tự tin. Những cơn cuồng phong ngoài kia không làm cho tôi lo nữa, cái lạnh cũng không làm cho tôi sợ nữa. Trong khi những người khác tiếp tục trú mưa, tôi đã quyết định ra về.

Tôi mặc bên ngoài một cái áo choàng màu tím, bên trong là một áo sơ mi ngắn tay. Bên dưới mặc một chiếc quần dài đen và bên trong quấn một cái xà cạp mỏng.

Tôi nhìn thấy hai người đi trên phố. Người họ ướt sũng nước và đang phải dựa bám vào nhau để khỏi bị gió thổi bay. Thậm chí đến những chiếc xe đỗ bên đường cũng đang rung lên trong gió.Tôi cảm thấy rất vững vàng, những cơn gió không ảnh hưởng đến tôi và cũng không cảm thấy những hạt mưa lớn đang quất dàn dạt vào đầu và vào mặt.

Nước trên phố đã dâng lên đến mép vỉa hè. Khi tôi đi bộ về nhà, con gái, con rể và cháu ngoại liên tục gọi điện, thậm chí con rể còn lái xe đi tìm tôi.

Thường ngày, tôi chỉ mất 30 phút để đi bộ về nhà, nhưng hôm nay tôi phải mất tới một tiếng. Khi về đến nhà, tôi cởi quần áo ướt ra. Giầy của tôi đầy nước, đầu và áo khoác ngoài của tôi cũng bị ướt, nhưng thật ngạc nhiên là quần áo mặc trong của tôi vẫn hoàn toàn khô ráo.

Tôi cũng đã từng đi trong nhiều cơn mưa bão và thường bị ướt sũng từ trong ra ngoài. Thậm chí đến cả mặc áo mưa thì cũng không làm cho tôi được khô như trong một cơn bão dữ dội như thế này.

Tôi nhìn vào gương và lại nhìn vào mặt mình. Nó vẫn khô, thậm chí đến cả tóc tôi cũng chỉ bị ướt một chút. Chuyện này là thế nào? Tôi kinh ngạc tự hỏi mình và chợt nhận ra rằng là Sư phụ đã bảo vệ tôi trong cơn bão. Tôi xúc động quỳ xuống và nói: “ Sư phụ, xin đa tạ Ngài đã bảo vệ con an toàn.”

Nhiều ngày trôi qua, nhưng tôi cảm giác như vẫn đang còn trong khung cảnh ngày hôm đó và cảm thấy vô cùng biết ơn Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/12/347682.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/6/164156.html

Đăng ngày 5-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share