Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.
[MINH HUỆ 10-04-2017] Con trai út của tôi lớn lên là một người hòa nhã và lương thiện. Cháu luôn biết nghĩ cho người khác. Lúc còn bé, khi thấy cụ bà hàng xóm không xách được giỏ thức ăn, cháu liền chạy ra xách giúp cụ và dắt cụ về nhà. Lớn lên, cháu đi học đại học. Một lần, khi nhìn thấy nhà ăn của trường bốc cháy, cháu đã dẫn một số bạn học nhảy qua cửa sổ vào trong nhà ăn đang khói đặc cuồn cuộn để mang bình gas ra ngoài và tránh được một vụ nổ.
Khi bắt đầu đi làm, cháu là một nhân viên đáng tin cậy và là một đồng nghiệp tốt. Cháu luôn làm mọi việc vì người khác, vì vậy mọi người luôn sẵn lòng làm việc cùng cháu.
Khi tôi nghe đĩa thu âm các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), cháu cũng cùng nghe với tôi và rất thích các bài giảng của Sư phụ
Trái tim đóng băng khi cuộc bức hại xảy ra
Tuy nhiên, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã gây nhiều ảnh hưởng đến cháu. Cháu phải chịu nhiều áp lực lớn chỉ vì cha mẹ cháu là học viên Pháp Luân Công.
Ngay sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi và các đồng tu đã lên thành phố để nói lời công lý cho quyền tự do tín ngưỡng của mình. Tuy nhiên, chúng tôi đã bị Sở Công an giam giữ tại một trường học cho đến tối. Sau khi con trai tôi biết tin, cháu đã chạy từ trường học đến cơ quan của tôi, khóc lóc và gõ từng cửa phòng để tìm tôi.
Khi cháu về đến nhà, tôi đã đang ngồi ở trên giường. Cháu hỏi tôi: “Mẹ, mẹ muốn Pháp Luân Đại Pháp hay con?”
Tôi nói tôi muốn cả hai. Cháu nói rằng tôi chỉ có thể lựa chọn một thứ. Tôi nghĩ một hồi lâu và không biết phải trả lời thế nào để không làm tổn thương cháu. Cuối cùng, tôi trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp.”
Pháp Luân Đại Pháp là tu luyện trong xã hội người thường, không thoát ly khỏi xã hội và gia đình, giữa đức tin và con cái là không tồn tại sự lựa chọn. Nhưng bởi vì cuộc bức hại xảy ra quá đường đột, đối với pháp lý bên trên tôi còn chưa nhận thức rõ, cho nên đã không trả lời một cách hợp lý. Con trai tôi nghe xong câu trả lời của tôi liền bật khóc rồi nằm vật ra giường một hồi lâu.
Cháu là một chàng trai hướng nội, tính tình ổn định, lớn lên trong sự đùm bọc thương yêu của cha mẹ. Nhưng từ nhỏ cháu đã vô cùng quyến luyến và phụ thuộc vào cha mẹ. Tuy nhiên, trong cuộc bức hại khốc liệt, tôi, mẹ của cháu, dường như đã buông bỏ cháu. Đây là một cú sốc lớn đối với cháu và khiến cháu vô cùng tuyệt vọng.
Kể từ đó, một tảng băng vô hình đã hình thành trong trái tim của cháu khiến cháu thờ ơ, sợ hãi, và tuyệt vọng. Tảng băng này đã ngăn cách tình yêu của cháu dành cho tôi và đóng chặt cánh cửa nhận thức của cháu đối với Pháp Luân Đại Pháp.
Trầm mặc
Trầm tĩnh và ít nói, con trai tôi lựa chọn sẽ không tâm sự cảm xúc của mình với ai. Suốt mười tám năm trầm mặc, cháu đã trải qua nhiều thăng trầm, nhưng trái tim thuần khiết và thiện lương của cháu cũng từ từ được hàn gắn.
Cháu đã lập gia đình. Vợ của cháu là một phụ nữ tốt bụng và đức hạnh. Hai vợ chồng cháu sinh được một cô con gái đáng yêu. Gia đình cháu rất hạnh phúc, nhưng cháu không bao giờ nhắc đến từ Pháp Luân Đại Pháp trước mặt tôi và cha của cháu.
Một lần, cháu gái tôi đột nhiên bị sốt cao khi cháu mới bốn tháng tuổi. Cháu không uống được sữa, hai mắt lúc nào cũng nhắm chặt. Con trai và con dâu tôi nhanh chóng chuẩn bị đưa cháu vào bệnh viện.
Tôi nói với con dâu: “Đưa cháu cho mẹ bế, các con hãy đi thu dọn đồ đạc.”
Tôi bế cháu ra phòng khách và nói thầm vào tai cháu: “Hãy cùng bà niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cháu sẽ không bị sốt nữa.”
Tôi nhỏ nhẹ nhẩm đi nhẩm lại cụm từ này cho cháu nghe trong nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng cháu đã mở mắt và không còn thở hổn hển nữa. Sau đó, cháu lại nhắm mắt nhưng hơi thở đã rất ổn định. Khi con trai và con dâu tôi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi nói tôi sẽ đi cùng các cháu.
Chúng tôi bước vào ô tô, tôi bế cháu gái trên tay và liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Đi được nửa đường, cháu gái tôi liền mở mắt nhìn ra cửa sổ quan sát cảnh vật bên ngoài. Tôi thấy người cháu vã mồ hôi từ đầu đến chân, nhưng cơn sốt đã hạ xuống, và trạng thái tinh thần cũng rất tốt.
Tại bệnh viện, bác sỹ khám cho cháu gái tôi và nói rằng cháu vẫn ổn. Chúng tôi chỉ phải trả 17 tệ tiền thuốc và về nhà. Trong suốt quá trình này, con trai và con dâu tôi đều im lặng không nói gì.
Mùa đông năm 2015, khi con trai tôi đến thăm chúng tôi, cháu gái tôi lại bị sốt lần nữa. Tôi và cháu gái ở một phòng, còn con trai tôi đang ngủ ở một phòng khác. Tôi bảo cháu gái niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cháu niệm theo tôi và trở nên cao hứng đến nỗi niệm mỗi lúc một to hơn và đánh thức cả bố cháu dậy.
Khi con trai tôi nghe thấy chúng tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, cháu liền nhảy ra khỏi giường, đóng gói đồ đạc, sau đó đưa cháu gái tôi đến nhà bà dì mà không nói câu nào.
Ngày hôm sau, con trai tôi đưa cháu gái tôi quay trở lại. Tôi sờ lên trán của cháu và thấy cơn sốt đã biến mất.
Tôi cố tình hỏi con trai: “Con bé đã hết sốt rồi phải không?”
Nhưng cháu không trả lời.
Chờ đợi
Mỗi khi con trai tôi đến chơi, tôi luôn tìm cơ hội bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để được bình an. Đôi khi, cháu cau mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng cũng không nói gì cả.
Tôi biết tảng băng trong trái tim cháu rất khó tan chảy, nhưng tôi tin rằng cùng với thời gian, nó sẽ không còn nữa. Tôi kiên nhẫn tác động đến cháu bằng cả trái tim và hành động của mình.
Năm nay tôi đã 72 tuổi. Tôi và chồng tôi đã tu luyện Đại Pháp được 21 năm. Chúng tôi rất khỏe mạnh, hạnh phúc, và lương thiện. Chúng tôi luôn vô tư giúp đỡ các con trông nom và giáo dục con cái.
Cả gia đình tôi có 11 thành viên, vợ chồng tôi luôn dốc lòng giúp đỡ mỗi khi các thành viên gặp khó khăn. Điều ấy đã đem lại sự hòa thuận và hạnh phúc cho cả gia đình và giúp các con tôi tập trung vào công việc mà không phải lo lắng về con cái. Mọi người trong gia đình tôi đều sâu sắc cảm nhận được rằng phúc của họ là đến từ Pháp Luân Đại Pháp.
Cả ba con của tôi đều đã lập gia đình, vì vậy nhân khẩu của đại gia đình nhà tôi đã lên đến vài chục. Tất cả đều đã chứng kiến sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp thông qua việc làm và cách cư xử của vợ chồng tôi đối với người khác. Mọi người trong gia đình đều biết chúng tôi rất khỏe mạnh và lạc quan. Thậm chí trong giai đoạn khốc liệt nhất của cuộc bức hại, họ còn giảng chân tướng cho những người xung quanh rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Một số thành viên khác thậm chí đã bước vào tu luyện.
Tạ ơn Sư Phụ, ngày ấy cuối cùng đã đến!
Con trai tôi trở nên trầm mặc bởi vì cháu không hiểu tại sao Pháp Luân Đại Pháp bị cấm chỉ sau một đêm, và vì sao cha mẹ thân yêu của cháu lại bị ĐCSTQ trấn áp. Cháu cũng không hiểu tại sao mẹ cháu lại lựa chọn Pháp Luân Đại Pháp và buông bỏ cháu. Vì vậy im lặng là phương thức duy nhất để cháu đối mặt với tình huống.
18 năm trầm mặc của con trai tôi cuối cùng đã được hóa giải trong dịp Tết năm nay. Khi chỉ có hai chúng tôi ở bên nhau, cháu đột nhiên nói với tôi: “Mẹ, bây giờ thì con đã tin, và con đồng ý với mẹ.”
Mặc dù chỉ có vài lời, nhưng tôi biết trái tim của con trai tôi đã được giải khai. Nội tâm tôi cảm thấy vô cùng vui mừng. Trên đường về nhà, tôi đã giải thích cho cháu tại sao học viên Pháp Luân Đại Pháp lại khuyên mọi người niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cháu đã từng ngăn cản tôi nói điều này nhưng bây giờ cháu rất chăm chú lắng nghe.
Sau kỳ nghỉ Tết, cháu và đồng nghiệp phải quay trở lại cơ quan làm việc. Đường xá xa xôi, tôi liền gọi điện cho cháu và dặn cháu lái xe cẩn thận và hãy nhớ chín chữ mà tôi nói cho cháu. Cháu vui vẻ nói: “Con biết rồi.”
Lúc đó, trái tim tôi tựa như ngừng đập. Đây là câu nói mà tôi đã chờ đợi suốt 18 năm qua. Tảng băng trong trái tim con trai tôi đã tan chảy nhờ sự ấm áp và ánh sáng của Đại Pháp.
Con xin cảm ơn Sư phụ từ bi vĩ đại! Con xin cảm ơn uy đức của Đại Pháp!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/10/345398.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/17/163867.html
Đăng ngày 24-6-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.