Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Anh
[MINH HUỆ 09-1-2017] Từ đầu tháng 6 đến ngày 20 tháng 7 năm 2016, tôi đã tham gia năm hoạt động tập thể với quy mô lớn. Trên hành trình từ Nghị viện châu Âu ở thành phố Strasbourg và Brussels, đến trung tâm thương mại thế giới ở Luân Đôn, tâm tính của tôi đã được thăng hoa phi thường trong Pháp.
Các đồng tu đã khuyến khích tôi tham gia những hoạt động này. Tôi nhận ra rằng tôi cần xóa bỏ quan niệm mình đã nhiều tuổi. Trong nhiều năm, tôi chỉ làm hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng cho người Trung Quốc về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Ngoài thứ 7 hàng tuần tôi ra ngoài tham gia vào các hoạt động của địa phương, còn hàng ngày tôi đều ngồi trước màn hình máy tính.
Vừa nghĩ đến việc phải đi xa nhà, tôi đã bắt đầu lo lắng. Có lẽ tôi không thể đi bộ nhanh để theo kịp các đồng tu khác, bởi tôi đã nhiều tuổi. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn ý thức được tầm quan trọng của những hoạt động này, vì vậy tôi đã hứa với các đồng tu là tôi sẽ tham gia.
Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là tòa nhà Nghị viện châu Âu ở thành phố Strasbourg, Pháp. Các thành viên thuộc nhiều Đảng phái khác nhau của Nghị viện châu Âu đã đưa ra một văn bản chung yêu cầu Nghị viện châu Âu ngay lập tức tiến hành một cuộc điều tra độc lập về nạn thu hoạch nội tạng sống ở Trung Quốc.
Văn bản này sẽ được mở ký trong vòng ba tháng. Nếu hơn một nửa thành viên Nghị viện châu Âu ký vào văn bản, thì văn bản sẽ tự động trở thành nghị quyết của Nghị viện. Thời gian vô cùng cấp bách.
Ngày 5 tháng 6, các đồng tu tiễn tôi đến sân bay. Chúng tôi bay đến Thụy Sỹ vào 7 giờ sáng hôm sau, sau khi chờ cả đêm ở sân bay. Chúng tôi phải đi lại bằng phương tiện giao thông công cộng và chuyển xe sáu lần, nhưng ngay khi chúng tôi đến tòa nhà Nghị viện châu Âu ở thành phố Strasbourg, cảm giác mệt mỏi của chúng tôi đều tan biến ngay lập tức.
Các học viên Pháp Luân Đại Pháp từ các nước khác nhau ở châu Âu đã tụ họp ở trước tòa nhà Nghị viện châu Âu vào ngày đầu tiên của cuộc hành trình. Họ giăng những tấm biểu ngữ lớn, khoảng gần 100 học viên cùng luyện công tập thể và phát chính niệm.
Lúc đó là mùa hè, thời tiết rất nóng nực. Chúng tôi liên tục luyện công và giảng chân tướng cho người dân từ lúc 7 giờ sáng cho đến tận gần 6 giờ chiều. Vào lúc 6 giờ chiều, một cơn bão lớn đột nhiên xuất hiện làm gẫy cột cờ và thổi bay tứ tung các cuốn sách nhỏ giảng chân tướng. Nhiệt độ giảm xuống đột ngột, và một vài người chúng tôi đã nhanh chóng chạy xuống chân cầu ở gần đó để trú bão.
Cơn bão xảy ra ngay trước giờ tan tầm của những nhà làm luật châu Âu, và cũng đúng vào giờ phát chính niệm toàn cầu. Trời mưa và nhiệt độ hạ xuống đột ngột khiến tôi bắt đầu thấy run lên vì lạnh và đã chạy xuống gầm cầu để trú mưa. Các học viên khác cũng bắt đầu rời khỏi hiện trường. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, chúng tôi phải đứng chờ xe tải khoảng gần hai tiếng đồng hồ. Mặc dù thời tiết xấu và nhiệt độ hạ xuống thấp nhưng chúng tôi không hề phàn nàn.
Sau đó, chúng tôi hướng nội để nhìn lại những sự việc đã xảy ra trong ngày hôm đó. Chúng tôi biết rằng trong tu luyện không có điều gì là ngẫu nhiên. Bất kỳ thử thách nào chúng tôi gặp phải đều là cơ hội và khảo nghiệm để chúng tôi đề cao trong tu luyện. Nếu lúc đó tôi và đa số học viên khác không chạy đi trú mưa, nếu chúng tôi đứng đó bất động, thì kết quả sẽ ra sao?
Sau đó, tôi nhớ lại một sự việc xảy ra ở Trung Quốc vào thời gian trước cuộc bức hại. Một lần khi chúng tôi luyện công tập thể, một cơn bão đột nhiên xuất hiện, gần 30 học viên đã chạy đi trú bão. Chỉ ba hoặc bốn người vẫn tiếp tục ngồi đả tọa. Sau khi họ luyện công xong, những chỗ họ ngồi đều khô, và quần áo của họ cũng vậy. Lúc này tôi mới ngộ ra sự việc xảy ra trong ngày và nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, đệ tử sai rồi. Lần tới con biết sẽ phải làm thế nào.”
Ngày 13 tháng 7 ở nước Bỉ, chúng tôi gặp một tình huống tương tự và đồng thời cũng là khảo nghiệm đối với sự kiên định của chúng tôi. Hôm ấy, mặc dù trời bắt đầu đổ mưa, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục luyện công và phát chính niệm. Lúc đó chúng tôi đã vượt qua khảo nghiệm, tất cả chúng tôi đều cảm thấy Sư Phụ và các Thần hộ Pháp đang ở bên bảo hộ cho chúng tôi.
Tầm giữa trưa, chúng tôi được thông báo một tin tức tốt đẹp. Hơn một nửa thành viên Nghị viện châu Âu đã ký vào văn bản đệ trình. Điều ấy có nghĩa là bản báo cáo chống lại nạn thu hoạch nội tạng sống của ĐCSTQ đã tự động trở thành một nghị quyết của Nghị viện châu Âu.
Tất cả mọi người nhiệt liệt vỗ tay nhưng không hề cảm thấy kích động. Chúng tôi đều rất điềm tĩnh và nghiêm trang, bởi trong buổi chia sẻ trước đó chúng tôi đã minh xác rằng mục tiêu của chúng tôi không phải là đạt được nghị quyết mà là cứu độ tất cả các thành viên của Nghị viện châu Âu. Lúc ấy, một số đồng tu đã nhìn thấy đại Pháp thân của Sư Phụ trên bầu trời.
Sau đó, một số đồng tu đã kể lại cho chúng tôi diễn biến của cuộc thảo luận giữa họ với các thành viên của nghị viện. Họ nói, mặc dù trời mưa nhưng chúng tôi vẫn luyện công và phát chính niệm, điều ấy khiến rất nhiều thành viên Nghị viện châu Âu cảm động. Trong lúc trời mưa lớn nhất, số lượng chữ ký của thành viên nghị viện cũng lập tức tăng lên nhanh chóng.
Lúc ấy tôi cảm nhận được rõ ràng hơn Pháp mà Sư Phụ giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ” (Chuyển Pháp Luân)
Nhiều đồng tu khác cũng yên lặng phó xuất: các điều phối viên vất vả giữ cho mọi việc được thuận lợi, nhưng trong lúc cấp bách vẫn chu đáo chuẩn bị nước uống cho mọi người; các đồng tu lái xe từ chối nhận phí xăng xe; hai đồng tu trẻ tuổi làm hướng dẫn viên và phiên dịch cho chúng tôi. Sư Phụ đã an bài mọi thứ thật hoàn hảo.
Trên đường trở về, chúng tôi cùng đọc to Luận Ngữ, hát các ca khúc về Đại Pháp, và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của bản thân. Chúng tôi rất trân trọng cơ hội được ở bên nhau bởi chúng tôi đến đây từ nhiều đất nước châu Âu khác nhau để cùng trợ Sư chính Pháp và thực hiện thệ ước.
Đối đãi với mọi thứ bằng tâm từ bi
Ngày 20 tháng 10 năm 2015, lãnh đạo đương thời của Trung Quốc có chuyến thăm bốn ngày đến nước Anh. Theo dọc đoàn xe của ông, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã giơ những tấm biểu ngữ lớn có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Hãy đưa Giang Trạch Dân ra công lý.”
Tối ngày 22 tháng 10, hàng chục học viên đã giơ biểu ngữ đứng chờ ông bước ra khỏi sảnh hội nghị và biểu đạt mong muốn đưa Giang Trạch Dân ra công lý và chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Đồng tu Trương và tôi phối hợp giảng chân tướng cho người dân về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, trong khi đó các đồng tu khác giơ cao những tấm biểu ngữ.
Bỗng nhiên, một nhóm thanh niên cầm cờ của ĐCSTQ chạy về phía chúng tôi. Họ hô to và mạnh mẽ xông tới. Một người trong số họ đâm vào tôi khiến tôi suýt ngã. Sau đó anh ta đặt cờ Trung Quốc lên hàng rào chỗ chúng tôi đang đứng. Hành động của anh thực đáng kinh hãi. Anh ta liên tục xô đẩy tôi một cách thô bạo và cố gắng lấy cờ che biểu ngữ của chúng tôi.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn giữ được tâm thái hòa ái. “Này các cháu, chúng ta cùng là người Trung Quốc”, một đồng tu nói. “Chúng tôi biết các cháu đều là người tốt. Các cháu không nên làm những việc trái lương tâm này. Giang Trạch Dân là kẻ phản bội đất nước. Ông ta đã lên nắm quyền bằng cách sát hại các sinh viên trong cuộc thảm sát ngày 4 tháng 6. Bây giờ ông ta còn bức hại cả Pháp Luân Đại Pháp.”
Nhóm thanh niên trấn tĩnh lại. Họ không hô to nữa nhưng vẫn cố gắng che những tấm biểu ngữ của chúng tôi lại.
Tôi điều chỉnh lại tâm thái của mình và nói với một thanh niên đứng cạnh tôi: “Này cháu, hôm nay là một ngày rất đặc biệt bởi chúng ta có cơ duyên được nói chuyện với nhau. Hãy lắng nghe tôi nói. Đảng cộng sản không phải là dân tộc Trung Hoa, nó là một thứ ngoại lai. Chúng ta đều là người Trung Quốc, tại sao chúng ta lại gây mâu thuẫn với nhau? Giữa chúng ta không có cừu hận. Cừu hận là do đảng cộng sản chế tạo ra.”
Sau đó, anh ta chăm chú lắng nghe khi tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại và nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Lá cờ máu trong tay anh ta bắt đầu gục xuống. Gió đã giúp chúng tôi thổi gục những lá cờ của họ. Sau đó, anh ta không xô đẩy tôi nữa và cũng không vẫy lá cờ lên nữa.
Sau đó, tôi thuyết phục anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ và anh đã đồng ý. Tôi liền cho anh một hóa danh để làm tam thoái.
Sau đó, trong suốt ngày viếng thăm nước Anh đầu tiên của lãnh đạo đương thời Trung Quốc, chúng tôi đã đi theo lịch trình của ông đến Manchester. Ở đây, lãnh sự quán đã tổ chức cho hàng trăm sinh viên Trung Quốc tấn công chúng tôi. Nhưng chúng tôi không động tâm bởi sự hiếu chiến và những lời lăng mạ của họ, ngược lại, chúng tôi cùng nhau yên lặng luyện công và phát chính niệm.
Tâm thái hòa ái và sự thiện lương của chúng tôi đã khiến nhiều cảnh sát địa phương cảm động. Họ đã chủ động duy trì trật tự và xua đuổi nhóm thanh niên người Trung Quốc. Đôi lúc, cảnh sát còn giúp chúng tôi. “Người đàn ông ở đằng kia chưa có tài liệu giảng chân tướng”, một cảnh sát nói. “Hãy đưa cho anh ấy một cuốn.”
Trong vòng hơn năm tiếng đồng hồ, một nhóm ít người chúng tôi đã thuyết phục được 24 sinh viên thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và phân phát hơn một trăm cuốn sách nhỏ giảng chân tướng. Đây đúng là một kỳ tích.
Chiểu theo Pháp mọi lúc
Sư Phụ lợi dụng các loại hoàn cảnh để rèn luyện chúng ta, giúp chúng ta đề cao, và cho chúng ta cơ hội trợ Sư chính Pháp. Tôi ngộ ra rằng nếu chúng ta dụng tâm đi làm thì việc tham gia vào các hoạt động tập thể để chứng thực Pháp có thể giúp chúng ta đề cao rất nhanh.
Tôi cũng ngộ ra rằng lòng từ bi có thể làm tan chảy cả sắt thép.
Qua nhiều năm tu luyện, tâm tính của tôi càng ngày càng ổn định, tôi biết rằng mình đã trưởng thành ở trong Pháp. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ không lời nào có thể diễn tả được. Điều tốt nhất tôi có thể làm để hồi báo ơn của Sư Phụ là làm tốt ba việc trong những ngày ngắn ngủi còn lại của thời kỳ Chính Pháp.
Con xin cảm ơn Sư Phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/9/340543.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/19/162233.html
Đăng ngày 12-4-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.