Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-1-2017] Tôi là một giáo viên về hưu 72 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 6 năm 1997. Tháng 6 năm 2012, tôi đã bị bắt vì nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh sát đã giam tôi mà không theo bất kỳ một trình tự pháp lý nào. Tôi bị thương ở chân trong khi trốn thoát bằng cách trèo qua một bức tường cao hơn 1,8 mét.

Tôi được đưa tới bệnh viện, bác sỹ nói tôi đã bị vỡ hai mắt cá chân, mắt cá chân bên phải còn bị vỡ vụn. Xương chày và xương mác cũng bị gãy, xương bánh chè thì bị rạn. Trên đầu tôi mọc lên một cái u lớn đầy máu tụ. Bác sỹ nói với tôi: “Bà đã lớn tuổi và lại bị thương nghiêm trọng như thế này, sau khi điều trị cho bà, chúng tôi cũng không chắc rằng bà có thể hồi phục hoàn toàn.”

Tôi không hoảng sợ và tự nhủ: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Sư phụ đang chăm sóc tôi. Tôi sẽ hồi phục hoàn toàn bằng sự kiên định tin tưởng vào Đại Pháp.” Tôi cũng nghe về các học viên bị thương do bị đánh đập và tra tấn nhưng đã hồi phục.

Tôi nói với bác sỹ: “Tôi không uống thuốc, không truyền nước, cũng không cần phẫu thuật.” Nghe thấy vậy, bác sỹ đã rất sửng sốt và nói với tôi: “Không điều trị thì chắc chắn bà sẽ bị tàn phế, sau này bà sẽ phải hối hận đấy.” Tôi nhận thức đầy đủ về lý do của bác sĩ khi tôi nhớ tới một người phụ nữ ở gần nhà tôi và có độ tuổi giống tôi đã bị gãy chân. Bà ấy phải phẫu thuật để đưa vào một cái nẹp kim loại để cố định xương nhằm giúp xương hồi phục nhanh hơn. Một năm sau, khi nẹp kim loại vừa được tháo ra, chân của bà ấy lại gẫy và bà ấy bị tàn phế kể từ đó.

Quyết định của tôi khiến gia đình tôi lo lắng. Con trai và con gái tôi đã cố thuyết phục tôi tiếp thu ý kiến thứ hai từ một chuyên gia phẫu thuật chỉnh hình tại một bệnh viện nổi tiếng. Chồng tôi sụt mấy cân chỉ trong vài ngày vì lo âu. Em trai của tôi đã khóc trước mặt tôi. Những người họ hàng khác cũng lên tiếng đầy lo lắng, nhưng tôi không dao động. Tôi tin tưởng một trăm phần trăm vào Sư phụ và Đại Pháp.

Kỳ tích đã xuất hiện vào ngày thứ tư ở bệnh viện. Máu trong cái u trên đầu tôi đã biết mất hoàn toàn và bị thải ra qua đường tiểu. Càng thần kỳ hơn, mặc dù tôi bị chấn thương nghiêm trọng như thế, lại không dùng thuốc, vậy mà tôi không cảm thấy đau chút nào, cũng không bị sốt, ăn và ngủ được như bình thường.

Hai cô y tá chăm sóc tôi đã vô cùng kinh ngạc, vì trong nhiều năm công tác họ chưa bao giờ chứng kiến trường hợp nào bị thương nghiêm trọng như thế mà lại không điều trị và không bị đau đớn. Các bệnh nhân cùng phòng cũng nghĩ như vậy, việc đó khiến họ muốn biết thêm về Pháp Luân Đại Pháp.

Vào ngày thứ tám, tôi xin ra viện và về nhà.

Về nhà, tôi trở lại học Pháp và luyện công như bình thường. Do tôi không thể đứng lên, tôi phải ngồi trên giường luyện công. Sau 39 ngày, tôi bắt đầu đứng lên để luyện các bài công pháp. Lúc đầu, tôi chỉ có thể đứng 10 phút để luyện bài thứ nhất; ngày hôm sau tôi đứng 20 phút để luyện bài thứ nhất và bài thứ ba. Tôi cố gắng tăng thời gian luyện công mỗi ngày. Đến ngày thứ sáu, tôi đã có thể luyện động công đủ một giờ đồng hồ. Tôi cũng có thể sử dụng nạng để tự đi vào phòng tắm.

Lúc đầu, chồng tôi nổi giận với tôi vì lo lắng không muốn tôi luyện công. Nhưng khi ông ấy trông thấy tôi cải thiện từng ngày, ông ấy đã yên tâm hơn. Tuy vậy, khi tôi bắt đầu luyện bài công pháp thứ năm với đôi chân bắt chéo ở thế song bàn, ông ấy lại lo lắng và nói: “Ngay cả người trẻ còn phải nghỉ ngơi và để cho xương liền lại trong ít nhất ba tháng. Giờ bà bắt chéo chân thế kia thì nó liền lại sao được. Thế này thì làm sao bà có thể hồi phục được? Bà sẽ bị tàn phế trong suốt phần đời còn lại của bà.”

Tôi nói với ông ấy rằng Đại Pháp là siêu thường và có uy lực lớn mạnh vượt trên bất kỳ suy nghĩ bình thường nào, và rằng luyện công nhiều hơn sẽ giúp tôi hồi phục. Trong vòng 50 ngày sau khi tôi trở về nhà, tôi đã có thể đi lại mà không cần trợ giúp. Tôi sớm có thể nấu nướng và làm các việc lặt vặt bình thường. Tôi đã phục hồi hoàn toàn trong vòng hơn bốn tháng.

Gia đình và bạn bè của tôi đều đã chứng kiến sự thần kỳ và siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã thực sự tin tưởng Đại Pháp từ trong tâm. Đặc biệt là em dâu của tôi, trước kia tôi đã nhiều lần giảng chân tướng cho cô ấy nhưng cô ấy nhất định không tin. Hiện giờ cô ấy đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Đại Pháp đã cho tôi một thân thể khoẻ mạnh

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã từng phải chịu vô số bệnh tật, bao gồm cả mắc một cái u lành to bằng quả trứng ở cổ họng nhưng không thể phẫu thuật, bị bệnh rò hậu môn gây ra chảy máu, bị viêm xoang, viêm dạ dày, so vai, chóng mặt, thoái hóa cơ lưng, và các vấn đề về răng. Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện, chúng đều biến mất.

Không may là hai năm sau, chế độ Giang bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Đức tin của tôi không được kiên định, cho nên tôi đã từ bỏ môn tu luyện vào năm 2000 vì sợ hãi và vì sức ép của nhà chức trách. Đến năm 2002, những vấn đề sức khoẻ trước đây của tôi đều quay trở lại.

Tháng 6 năm 2002, em trai của tôi được chuẩn đoán bị ung thư dạ dày và phải phẫu thuật. Sau đó, vào tháng 3 năm 2003, tôi cũng phát triển các triệu chứng giống như em trai của tôi. Tôi sợ rằng đó là bệnh di truyền bởi vì cha của tôi đã chết vì ung thư dạ dày. Tôi đã uống thuốc trong hai tháng mà không có tác dụng gì, cơ thể tôi bị giảm hơn mười cân.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về tình huống của tôi. Sâu thẳm bên trong, tôi biết rằng không có gì trên thế giới này có thể chữa được bệnh cho tôi ngoài tu luyện Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng Sư phụ vẫn không từ bỏ tôi. Tôi đã quyết định tận dụng cơ hội này để trở lại với Đại Pháp và khôi phục sự tu luyện của mình. Kể từ đó trở đi, tôi duy trì học Pháp, luyện công, và tu luyện tâm tính. Sức khỏe của tôi được cải thiện và sớm trở lại bình thường.

Mùa đông năm 2007, trên thân tôi xuất hiện triệu chứng bệnh zona làm cho tôi đau không chịu nổi. Hiểu rằng đó là quá trình loại bỏ nghiệp lực, tôi đã chịu đựng cơn đau, không khám bác sỹ cũng không dùng thuốc; tôi đã duy trì học Pháp và luyện công như bình thường. Trong vòng bốn ngày, cơn đau đã qua đi. Trong vòng 10 ngày, tất cả các triệu chứng đã biến mất hoàn toàn.

Những trải nghiệm kỳ diệu của các học viên giống như tôi là triển hiện của uy lực của Đại Pháp. Nếu chúng ta có thể ghi chép tất cả những câu chuyện này, mỗi học viên có thể biên soạn một cuốn sách đầy những điều mà mọi người có lẽ coi là chuyện thần thoại và cổ tích.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/23/341240.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/4/162059.html
Đăng ngày 4-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share